Vân hay sang nhà bà cụ mỗi tối, chỉ để
chơi với cụ cho đỡ buồn, hoặc có khi làm giúp cụ những việc vặt vãnh
thường nhật. Cụ đã già rồi. Vũ là đứa con trai duy nhất của cụ lập
nghiệp luôn trên thành phố từ hơn mười năm nay không về. Đêm nay cũng
vậy, Vân lại sang khi trời đã chập choạng tối. Vẫn ngồi ở chiếc ghế mây
cũ, giọng bà cụ trầm buồn:
– Ngày mai, thằng Vũ nhà bác sẽ về luôn, không xuống lại thành phố nữa.
Vân nghe như có một tảng đá vừa đè nặng
lên ngực mình. Suốt cả buổi tối, cuộc trò chuyện giữa Vân và bà cụ không
đâu vào đâu. Vân lặng lẽ ra về.
Đêm nay, Vân đã quỳ gối cầu nguyện rất
lâu, lâu hơn những đêm khác. Dường như Vân đã khóc. Đến gần nửa đêm Vân
vẫn không sao ngủ được. Vân nghĩ đến ngày mai. Chắc chắn anh sẽ dẫn một
cô gái nào đấy trên thành phố về. Nghĩ đến đấy Vân lại chạnh lòng, bất
giác đưa hai tay lên vuốt mặt. Vân nhắm mắt lại, cố dỗ mình vào giấc
ngủ, miệng Vân lẩm nhẩm: “một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…” đếm cả
bầy cừu mà hai mắt Vân vẫn mở thao láo…
Sáng, Vân trở dậy từ rất sớm, Như một
thói quen hằng ngày, Vân dành thời gian tỉnh nguyện. Vân tĩnh nguyện
xong thì mặt trời cũng vừa nhô lên. Vân kéo tấm rèm cửa màu tím, tấm rèm
mà Vũ mua từ phố cổ Hội An về cho Vân. Vũ có thói quen mỗi lần đi xa
hay mang về cho Vân một món quà có màu sắc Vân yêu thích. Những tia nắng
ấm nhẹ nhàng tràn qua khung cửa sổ. Cảm nhận được cơ thể mình có chút
nắng ấm, khoác thêm chiếc áo voan mỏng màu tím, Vân bước ra khu vườn.
Cơn gió nhẹ buổi sáng làm mái tóc Vân
khẽ đong đưa, rồi đổ bồng bềnh ngang đôi bờ vai thanh thoát. Vân đứng
nhìn khu vườn rộng của mình. Những cây hoa mười giờ nở rộ làm tím cả một
dải đất rộng mỗi khi mặt trời lên cao. Những chậu dạ yên thảo cũng bừng
lên sắc tím thủy chung đằm thắm. Mắt Vân hướng về phía cuối vườn, nơi
có những cây hoa trinh nữ mà Vũ đã tự tay trồng. Vân như lặng người đi,
bước lại gần nhìn những bông hoa đang e ấp nép mình dưới nắng. Vân thấy
lòng nhói đau. Ký ức cứ ùa về như mới ngày hôm qua.
Nhà Vũ sát vách nhà Vân, nên hai nhà đi
chung một con ngõ. Con ngõ mà tuổi thơ hai đứa đã từng chơi trốn tìm,
chơi ô ăn quan, chơi nhảy lò cò ở đấy. Nhà Vân có khu vườn rộng hơn nên
Vũ hay sang đấy mượn nơi góc vườn làm không gian cho riêng mình. Vũ
thường ngồi trên chiếc chõng tre kê ở góc vườn, đó là nơi Vũ chọn để
ngồi đọc Kinh Thánh, hay học bài mỗi khi anh về nhà. Có khi lại ngồi đấy
soạn bài học để dạy thiếu nhi, và có khi Vũ cũng chăm chú ngồi ngắm Vân
tưới từng chậu hoa tím. Và cũng ở khu vườn này đã chứng kiến tình bạn,
rồi tình yêu của đôi bạn hàng xóm giữa Vân và Vũ.
Một buổi chiều mùa Hạ, một buổi chiều
rất đẹp, những tia nắng như rót mật vàng ươm trải rộng trên khu vườn. Đó
là hôm mà Vũ chuẩn bị lên thành phố nhập học. Vũ đã ngồi ở chiếc chõng
tre đó đến tận khuya. Vân như vẫn còn nghe mùi oải hương của đêm hôm ấy
thoang thoảng đâu đây. Giọng anh hôm ấy vẫn ấm áp lắm:
– Đợi anh về cùng em chăm sóc vườn hoa
tím này em nhé, và chúng ta cùng chăm sóc và dạy dỗ lũ trẻ trên nhà thờ.
Anh đi học, em ở nhà gánh luôn việc của anh đấy. Cố lên nhé cô gái…!
Làm sao Vân có thể quên được khoảng thời
gian đó, khoảng thời gian có Vũ bên cạnh, kí ức vẫn giòn tan như mới
ngày hôm qua. Vũ bảo khi trở thành bác sĩ rồi, anh sẽ trở về cưới Vân.
Ngày Vũ đi, công việc Trưởng Ban thanh niên của Vũ tạm giao lại cho
người khác đảm nhiệm.
Vân tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm tỉnh nhà
rồi về dạy ở trường cấp II trong xã, vẫn đợi Vũ còn vài năm nữa mới mặc
được chiếc áo Blouse trắng.
Một ngày tháng Mười, bão đổ vào miền
Trung, vườn hoa sau nhà xác xơ gãy. Gió thốc lên từng hồi. Vân đóng hết
các cánh cửa để ngăn từng cơn gió đang đổ vào. Bão lớn. Mất điện. Căn
nhà tối om, Vân thắp ngọn đèn dầu leo lét để giữa nhà. Đó cũng là một
buổi chiều sau những tháng ngày trên giảng đường đại học của Vũ. Vũ ngồi
rất lâu trên chiếc ghế đẩu ở nhà Vân, trầm mặc. Ánh sáng leo lét của
ngọn đèn dầu hắt ra không đủ để Vân nhìn thấy mặt Vũ. Vũ thì vẫn lặng
yên. Vân có thói quen luôn tôn trọng những khoảnh khắc ấy của anh. Vì
Vân biết, có đôi lúc anh đến, chỉ nằm trên chiếc chõng tre kê ở góc
vườn, đọc hết cuốn sách rồi về. Lúc khác anh đến, lại ôm đàn qua ngồi
chơi vài bản Thánh ca anh yêu thích. Rồi cũng có lúc khác, một mình anh
đứng nơi góc vườn tự tập dẫn chương trình khi anh sắp phải đảm nhiệm
chương trình thông công của Ban. Những lúc ấy, Vân vẫn để anh tự nhiên,
Vân đã quen rồi với hình dáng và từng khoảnh khắc ấy của Vũ. Chiều hôm
đó cũng vậy, Vân tưởng chừng như tất cả mọi thứ đều như tĩnh vật, như
những bức tranh được ai để đấy cả ngàn năm. Bất chợt giọng Vũ run run:
– Anh không về quê mình làm việc được em à, anh ở lại thành phố.
Vân như không tin vào tai mình, từ thuở
yêu nhau, anh vẫn luôn nói tốt nghiệp y khoa anh sẽ về lại miền núi Trà
My, không phải chỉ để làm việc, mà bởi anh được sinh ra ở đó, tình yêu
quê hương vẫn chảy trong người anh, và cũng bởi ở đó có người con gái
anh yêu. Vân nước mắt rưng rưng, buông lời nặng nề:
– Bệnh viện huyện không đủ điều kiện để anh làm việc sao?
Anh không giải thích gì, chỉ cúi đầu:
– Xin lỗi em.
Vũ về rồi, Vân thả mình xuống chiếc ghế
như vô định, nhìn ra ô cửa kính trắng xóa, gió rít lên từng cơn, cây cối
xô nhau ngã. Vân thấy bão trong lòng mình cũng cuồn cuộn như cơn bão
ngoài kia.
Từ đó Vũ không còn qua nhà Vân nữa,
không ghé thăm khu vườn. Một mình Vân ra vào khu vườn với mấy khóm hoa
tím ngắt. Từ ngày vắng Vũ, Vân thấy những bông hoa tím sao ảm đạm, chẳng
còn toát lên vẻ đằm thắm mặn mà. Và Vân hiểu, mình đã mất đi thứ gì đó
trong lòng.
Vân thấy mình như một con ngốc, Vũ đã
tốt nghiệp loại giỏi, Vũ đời nào về lại xứ núi này. Như mấy đồng nghiệp
của Vân ở dưới phố, cứ lên dạy trên quê Vân được vài năm, có kinh
nghiệm, hay được là giáo viên giỏi rồi thì xin chuyển hết về phố, có ai
gắn bó lâu dài với miền núi này đâu. Vân cười nhạt, tình yêu của Vân thì
có là gì?
Mặt trời đã lên cao, Vân nghe có tiếng
xe hơi đỗ đầu ngõ. Con ngõ đi chung cho nhà Vũ và cả nhà Vân. Vũ đã về.
Vân thấy lòng mình ngỗn ngang rối bời. Vân đưa tay lên vuốt nhẹ vào ngực
mình. Thoáng nghe có tiếng ồn ào bên sân nhà Vũ. Chắc là bà con chòm
xóm đến mừng anh về, mừng một người con về lại với quê hương, và mừng vì
miền đất núi nghèo này đã có một bác sĩ giỏi.
Vũ về. Vân không còn sang nhà bà cụ nữa,
cũng không ghé mắt trông sang vào những buổi chiều. Còn Vũ, từ ngày trở
về, Vũ cũng không sang thăm lại cô hàng xóm bé nhỏ. Thỉnh thoảng Vũ chỉ
ghé mắt nhìn sang khu vườn của Vân. Sau bao năm trên phố, Vũ về nhà với
một ông bác sĩ già. Ông bác sĩ ấy ở luôn trong nhà của anh.
Từ ngày có Vũ, bà con chòm xóm cứ ai ho,
sổ mũi gì cũng chạy đến Vũ, anh rất nhiệt tình, lại cho thuốc không lấy
tiền. Mỗi sáng Chúa nhật, sau giờ thờ phượng, anh luôn nán lại để khám
bệnh và phát thuốc cho mấy cụ già trong Hội Thánh. Cuộc sống cứ nặng nề
trôi qua như thế, như hai người chưa từng gặp lại nhau.
Đêm.
Trời mưa to, cả khu vườn rũ rượi. Lẫn
trong tiếng mưa Vân nghe có tiếng nhiều người nói chuyện bên nhà Vũ.
Lòng Vân bỗng dưng bồn chồn, mấy hôm nay bà cụ bệnh, Vân ngại không qua
thăm. Đứng ngồi không yên, lòng như có lửa đốt, Vân bước vội ra cửa định
qua nhà Vũ, nhưng rồi cô quay vào nhà và đóng cửa thật chặt. Mưa mỗi
lúc một to, Vân kéo mền trùm kín đầu, lòng vẫn day dứt. Trời càng về
khuya thì gió lại càng nổi lên ào ào. Bỗng Vân nghe có tiếng bước chân
rất gần vào cửa nhà. Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tiếng gõ cửa mạnh hơn và
dồn dập, có tiếng gọi lớn:
– Cô Vân ơi, cô Vân…!
Vân hồ nghi. Ai có thể gọi cửa Vân giờ
này. Là Vũ ư? Không thể. Từ ngày Vũ về, biết bao ngày trời đẹp, nắng ấm,
anh không sang thăm Vân, thì không cớ gì một đêm mưa gió bão bùng thế
này anh lại sang. Vân thấy sợ, thân gái một mình. Tiếng gõ cửa mạnh hơn,
lần này giọng người đàn ông thúc giục:
– Cô Vân ơi, Vũ nó muốn gặp…
Vân đưa tay tắt đèn, không kịp nghe hết
câu nói của người đàn ông. Cả không gian chìm trong tối đen. Vân nằm một
mình trăn trở và nghĩ đến bước chân lúc nãy ngoài cửa. Ngẫm lại Vân
thấy, Vân ở quê đã hơn ba mươi năm, Vân hiểu bước chân ấy không phải chỉ
đến trêu đùa mình. Vân rúc mình vào mền nhưng vẫn không sao ngủ được.
Bất chợt, Vân nghĩ đến Vũ, tim cô như thắt lại đau đớn. Nước mắt cô cứ
trào ra ướt cả gối. Vân nằm ở nhà mình nhưng tâm hồn cô để bên kia vách.
Nơi có người cô yêu thương. Vân có cảm giác như ở bên nhà anh đang có
chuyện gì đấy khủng khiếp lắm. Vân chợt hối hận, giá như lúc nãy Vân
bình tĩnh để mở cửa. Vân như muốn lao ra giữa đêm tối đen, giữa cơn mưa
đêm ấy để chạy về phía Vũ, nhưng những ngày qua, ánh mặt lạnh lùng của
Vũ đã giữ cô lại. Đêm ấy, Vân đã thức trắng.
Sáng sớm hôm sau, chưa kịp tĩnh nguyện.
Vân đã nghe có tiếng thút thít khóc bên nhà Vũ. Vân giật mình, không lẽ
bà cụ đi thật rồi sao? Bệnh bà cụ nặng đến thế sao? Vân òa chạy sang nhà
bà cụ. Vừa bước vào sân, ông bác sĩ già đã chạy ra cầm tay Vân vào nhà,
bà cụ Hai mắt đỏ hoe ngồi ở chiếc ghế mây, hai tay chống trên cây gậy.
Vừa nhìn thấy Vân, bà cụ khóc to hơn, giọng bà đứt quãng:
– Thằng Vũ nó đi rồi con ơi!
Rồi bà cụ ngất lịm, cái gậy văng xuống
đất, ông bác sĩ già vội đỡ lấy bà cụ, lấy thuốc cho cụ uống. Vân đứng
như vô hồn, không định thần được. Vân thấy trước mắt mình tối sầm. Vân
vụt chạy, chạy thật nhanh về góc vườn nhà, nơi có những cây hoa trinh nữ
Vũ trồng, Vân ngồi khóc.
Ngày đưa tang Vũ, mưa xả trắng cả một
miền quê. Vân lững thững đi sau, không khóc, chân Vân như vô định từng
bước tiễn Vũ đến nơi an nghỉ sau cùng trên đất này. Trên tay Vân ôm mấy
cây hoa trinh nữ. Lễ tang vừa xong, mọi người ra về, Vân ngồi bên nấm mộ
mới đắp của anh. Nhìn hình ảnh cây Thập tự gắn trên tấm bia của anh,
Vân bật khóc. Ông bác sĩ già vỗ nhẹ lên vai cô:
– Vũ bị ung thư đã mấy năm nay, tôi là
bác sĩ điều trị cho cậu ấy. Lẽ ra cậu ấy đã cưới vợ từ mấy năm trước
nhưng từ khi biết cậu ấy bị ung thư, cô gái kia cũng bỏ mặc không quan
tâm. Cậu ấy yêu một người không tin Chúa từ khi còn học Đại học. Cậu ấy
không cho ai biết bệnh của cậu ấy kể cả bà cụ. Đêm qua trước lúc ra đi,
cậu ấy nhờ tôi qua tìm cô. Thế nhưng…
Ông bác sĩ già yên lặng một lúc lâu, để mặc cho Vân khóc. Rồi ông tiếp lời:
- Thực ra tôi cũng là Chấp sự chỗ Hội Thánh nơi cậu Vũ nhóm. Điều tôi mừng là cậu ấy vẫn giữ vững đức tin.
Rồi vị bác sĩ già ra về, chỉ còn lại
mình Vân ngồi đấy với mái tóc rối bời. Vân lặng lẽ trồng mấy cây hoa
trinh nữ lên mộ anh, ngồi hát mấy bản Thánh ca mà anh yêu thích.
Một thời gian sau, vào đầu mùa Hè, Vân
dẫn các em thanh niên ra thăm mộ Vũ. Hôm ấy Vân đã mặc chiếc áo màu
thiên thanh. Những cây hoa trinh nữ trên mộ Vũ đã nở rất nhiều hoa tím.
Vân vui vẻ chào đón nó với một tâm trạng thanh thản, tươi vui. Vì Vân
biết tình yêu Chúa luôn đổ đầy trên Vân. Nhìn ngôi mộ anh, Vân lại nhớ
lời Chúa đã nói cùng với Ma-thê rằng “Ta
là sự sống lại và sự sống, Người nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã
chết rồi. Còn ai sống mà tin ta, thì sẽ không bao giờ chết”. Giăng 11:25.
Tác giả: Huệ Đoàn
Tin bài: Phòng Truyền thông TLH
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com