Để tải file PDF bản gốc, vui lòng liên hệ nhân sự Ban Âm nhạc
Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020
Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020
CƠ ĐỐC NHÂN CẦN CÓ THÁI ĐỘ NÀO KHI ĐỐI DIỆN VỚI ĐẠI DỊCH VIRUS CORONA?
vào lúc
19:00:00
“Chúng con không biết phải làm sao; nhưng con mắt chúng con ngưỡng trông Chúa.”
Khi ngồi trong căn hộ của mình tại Trung Quốc, nơi tràn ngập dịch bệnh nCoV, với tâm trạng căng thẳng, lo lắng, tôi cố nghĩ xem liệu có lời cầu nguyện nào hay hơn lời cầu nguyện được thốt ra bởi vua Giô-sa-phát tuyệt vọng nhưng đầy lòng tin chắc nơi Chúa (2 Sử Ký 20:12).
Cả thế giới đang hồi hộp, lo lắng dõi theo khủng hoảng về y tế toàn cầu. Các công ty, trường học đang cố trì hoãn mọi hoạt động. Biên giới đóng cửa. Những ngày gần đây nhiều chuyến bay ra vào nước này bị ngưng lại. Là Mục sư người Mỹ hiện đang hầu việc Chúa tại Trung Quốc, chúng tôi cảm thấy dường như quyết định ở lại của mình là một sai lầm.
Chúng tôi cầu nguyện gì? “Chúng con cũng không biết điều gì mình phải làm; nhưng con mắt chúng con ngưỡng trông Chúa.” (2 Sử Ký 20:12c)
Cái nhìn lúc xưa của Giô-sa-phát rất phù hợp với tình hình tháng 2 năm 2020 hiện nay. Lúc đó, có một đạo quân lớn từ Ê-đôm áp tới tấn công Giu-đa. Nhưng đức tin Giô-sa-phát rất vững vàng. Ông không chỉ tin cậy Chúa khi đối diện với sự bại trận có thể xảy ra nhưng với cả tai họa có thể giáng xuống trên ông và con dân Chúa!
“Nếu tai họa giáng trên chúng con, hoặc gươm giáo, hoặc sự trừng phạt, hoặc dịch bệnh, hoặc nạn đói, thì chúng con sẽ đứng trước đền thờ này và trước mặt Chúa (vì danh Chúa ở trong đền thờ này), mà kêu cầu Ngài trong cảnh khốn cùng của chúng con, Ngài sẽ lắng nghe và giải cứu chúng con.” (2 Sử Ký 20:9, BHĐ)
Giô-sa-phát hết lòng tin cậy Chúa khi đối diện với hiểm nguy. Thậm chí khi đối diện với bệnh tật và dịch lệ, ông vẫn tìm cầu Chúa.
Trong cảnh dịch bệnh như hiện nay, chúng ta phải học cách làm giống như vậy. Dưới đây là 5 khía cạnh của lòng tin cậy Chúa của Giô-sa-phát mà có thể giúp chúng ta ngày nay:
1. Tin cậy Chúa mà trao dâng cho Ngài mọi lo sợ
Giô-sa-phát “sợ hãi, quyết định tìm kiếm Đức Giê-hô-va” (2 Sử Ký 20:3). Ông không phải là người phi thường; ông chỉ là một người bình thường. Bước đầu tiên cần làm khi tin cậy nơi sự vùa giúp của Chúa – trong thời Giô-sa-phát và cả trong thời của chúng ta ngày nay – đó là thừa nhận sự yếu đuối của mình. Tìm đến với Chúa và thành thật trình dâng mọi cảm xúc của mình mới có thể là liều thuốc tốt. “Con sợ. Con bực bội. Con tức giận. Con cô đơn. Con bị tổn thương. Con kiệt sức” – Hãy cứ thưa với Chúa.
Việc tuôn đổ sự đau đớn mình không phải là để lay động ngón tay Chúa; nhưng là thành thật khi tin cậy và giao phó cho Ngài những điều khiến chúng ta lo lắng nhất. Giô-sa-phát đã chọn việc tin cậy Chúa, và đó cũng là điều chúng ta đang được mời gọi. Tin cậy Chúa luôn là sự chọn lựa. Đó là việc chúng ta cứ phải làm luôn.
2. Khích lệ người khác tin cậy Chúa
Sau khi Giô-sa-phát tìm cầu Chúa, ông kêu gọi cả quốc gia kiêng ăn, “Giu-đa nhóm lại đặng cầu Đức Giê-hô-va cứu giúp; người ta ở các thành Giu-đa đều đến đặng tìm cầu Đức Giê-hô-va” (2 Sử Ký 20:4). Vua Giô-sa-phát biết sự cứu giúp thật đến từ đâu và ông đã dẫn dân chúng đặt lòng trông cậy nơi đó.
Khi mọi người quanh chúng ta bối rối, láng giềng quanh chúng ta hoảng sợ, chúng ta cần nhắc nhau nhớ rằng chúng ta đang hầu việc một Đức Chúa Trời yêu thương, giàu lòng thương xót, luôn tể trị, và là Đấng không bị lay chuyển bởi dịch lệ hay virus (Thi Thiên 91).
Khi trình dâng mọi lo lắng mình cho Chúa, chúng ta sẽ kinh nghiệm sự bình an, là bình an vượt trên mọi sự hiểu biết (Phi-líp 4:6-7). Và khi chúng ta kinh nghiệm loại bình an đó, niềm hy vọng sống mà chúng ta có trong Chúa sẽ được bày tỏ ra (1 Phi-e-rơ 3:15). Cuối cùng, niềm tin chúng ta là loại niềm tin cá nhân nhưng không giấu kín.
3. Kêu cầu với Chúa
Vua Giô-sa-phát đã cho chúng ta một kiểu mẫu cầu nguyện trong câu 5-12. Ông công bố danh xưng Chúa, lời Chúa hứa và việc Ngài làm trong quá khứ. Lời cầu nguyện đó càng tha thiết hơn khi ông nói, “Chúng con không đủ sức để đối địch cùng đám quân đông đảo đang đến tấn công chúng con. Chúng con không biết phải làm sao, nhưng mắt chúng con ngưỡng trông Chúa.”
Có lẽ bạn cũng cảm thấy như vậy khi đối diện với dịch bệnh nCov. Có lẽ bạn cũng thấy bất lực khi đối mặt với loại virus có khả năng lây nhiễm cao ngay cả khi không có dấu hiệu rõ ràng. Có lẽ nỗi lo trong bạn gia tăng khi các chuyên gia y tế vẫn chưa nắm bắt rõ mọi đường lây nhiễm từ loại virus này. Có lẽ bạn cũng thấy nãn lòng khi bạn thấy số ca lây nhiễm và số tử vong ngày càng tăng. Nếu vậy, hãy cùng vua Giô-sa-phát cầu nguyện rằng con bất lực, nhưng niềm hy vọng của con đặt trọn nơi Chúa Toàn năng.
Có bao nhiêu người trong chúng ta có lời cầu nguyện kết thúc như vậy? Đó là thái độ và cách nhìn của người Cơ Đốc. Công bố danh xưng Chúa, xưng nhận sự bất lực, yếu đuối của mình và mắt nhìn xem Chúa.
4. Hãy nhớ đến sự giải cứu của Đức Chúa Trời
Trong ký thuật 2 Sử Ký, Đức Chúa Trời đáp ứng bằng cách sai một vị tiên tri đến để nhắc dân Giu-đa rằng trận chiến đó không thuộc về họ, nhưng thuộc về Đức Chúa Trời (20:15). Họ không cần phải chiến đấu, nhưng chỉ cần ngồi và nhìn xem sự giải cứu của Chúa dành cho họ (20:17).
Câu chuyện này là một ví dụ nhỏ của một trận chiến thuộc linh lớn hơn cho mọi người trong mọi hạng tuổi. Giờ đây chúng ta đối diện với một vấn đề chết người mà bản thân mình chẳng làm gì được (dầu chúng ta gắng sức!) Chúng ta cần tin nơi một điều khác, vì trận chiến không thuộc về chúng ta. Khi chúng ta tin cậy Đấng có thể chiến cự thay cho chúng ta, chúng ta được mời gọi lùi về phía sau và nhìn xem sự giải cứu của Ngài.
Dịch bệnh do virus corona có thể không gia tăng trong tuần tới. Nhưng nó cũng có thể trở nên tệ hại hơn. Gia đình chúng tôi có thể không bị nhiễm bệnh, nhưng cũng có thể sẽ nằm trong những con số bị lây nhiễm. Nhưng chúng tôi vẫn ngưỡng trông sự giải cứu của Chúa. Nhưng không phải vì Chúa cần bày tỏ tình yêu Ngài với tôi qua việc gìn giữ tôi khỏi bệnh tật, nhưng vì Ngài đã bày tỏ tình yêu Ngài với tất cả chúng ta qua việc sai Con Ngài chịu chết thay cho chúng ta khi chúng ta còn là người có tội, để bất kỳ ai tin Ngài sẽ không bị hư mất nhưng có sự sống đời đời (Rô-ma 5:8; Giăng 3:16).
Tôi cầu nguyện xin Chúa tiêu trừ loại virus này và khiến gia đình tôi khỏe mạnh, nhưng nếu như có điều gì đó không hay xảy ra trong tuần lễ tới thì Chúa vẫn là tốt lành. Tôi mang khẩu trang khi ra đường, và rửa tay thường xuyên, nhưng hy vọng của tôi không dừng lại ở những nỗ lực đó. Tôi ước ao một cuộc sống lâu dài cho tôi và gia đình, nhưng tôi cũng nhận biết rằng mục đích đời sống không phải là thoát khỏi sự chết thể xác. Đó là mục đích của người ngu dại. Mục đích đời sống là được chuẩn bị sẵn sàng khi sự chết thể xác đến thì làm sáng danh Chúa và vui hưởng sự hiện diện của Ngài cho đến ngày đó.
5. Thờ phượng Chúa
Giô-sa-phát tin cậy Chúa, và ông cũng dẫn dắt người khác tin cậy Ngài. Nhưng hãy chú ý đến việc sau cùng mà họ đã làm là thờ phượng. Trong 2 Sử Ký 20:21, trước khi sự chiến thắng đến, vua Giô-sa-phát đã đưa dân sự đến sự ngợi khen Chúa: “Khi họ bắt đầu hát vang ca ngợi thì Đức Giê-hô-va cho quân mai phục tấn công đám quân đang tiến đánh Giu-đa…” (2 Sử Ký 20:22, BHĐ)
Hình ảnh cuối cùng của việc tin cậy Chúa này diễn ra thế nào? Vì nếu Chúa là tốt lành, và chúng ta biết rõ Đấng chúng ta tin cậy, thì chúng ta có thể thờ phượng Ngài giữa khổ đau mà chúng ta đang phải đối diện. Chúng ta có thể ngợi khen Chúa khi bị hiểm nguy đe dọa. Chúng ta khiến Ngài được vinh hiển ngay cả khi virus đang lây lan khắp nơi.
Đức Chúa Trời không bảo vua Giô-sa-phát điều phải làm. Ngài cũng không bảo ông kêu gọi con dân Chúa hiệp nhau lại để nhóm thờ phượng. Thờ phượng không phải là chiến lược để khiến Chúa hành động; nhưng thờ phượng là sự đáp ứng vì chúng ta biết Ngài đã hành động, và Ngài sẽ tiếp tục hành động. Thờ phượng giống như việc tìm kiếm Chúa.
Sau ngày đó, khi dân Giu-đa tiến ra ngoài, sự đe dọa của họ đã biến mất. Tôi không có ý nói rằng Đức Chúa Trời sẽ giải quyết mọi nan đề của bạn cách lạ lùng khi bạn thờ phượng Ngài. Nhưng điều tôi muốn nói ở đây là nan đề lớn nhất của bạn – nan đề của sự vô tín – sẽ được tháo gỡ khi bạn thờ phượng Chúa.
Nguyện xin Chúa khiến mọi tín hữu tại Trung Quốc và ở khắp nơi trên thế giới có lòng tin vững chắc nơi Chúa khi đối diện với dịch Corona – ngay cả khi chúng ta không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Mục sư Jason Seville
Thảo Anh dịch
Nguồn: thegospelcoalition.org
Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2020
Bài 52: NHỮNG ĐÒI HỎI MỖI ĐỜI SỐNG CƠ ĐỐC NHÂN
vào lúc
07:00:00
Kinh Thánh: IITi-mô-thê 3:15-17
Câu gốc: “Cho nên, kẻ biết làm điều lành mà chẳng làm thì phạm tội” (Gia-cơ 4:17)
Mục đích: Khuyến khích tín hữu dâng đời mình để theo Chúa và chấp nhận những đòi hỏi của Ngài.
MỆNH LỆNH ĐỂ VÂNG THEO: “Ngài bảo chi hãy vâng theo” (Giăng 2:5)
LỜI CẦU NGUYỆN ĐỂ DÂNG LÊN: “Đức Chúa Trời bình an… khiến anh em nên trọn vẹn trong mọi sự lành, đặng làm thành ý muốn Ngài và làm ra sự đẹp ý Ngài, sự vinh hiển đáng về Ngài đời đời vô cùng. A-men” (Hê-bơ-rơ 13:21)
Kinh Thánh đọc hằng ngày
Chúa Nhật:
ĐỌC KINH THÁNH VÀ CẦU NGUYỆN
(IITi-mô-thê 2:15; 3:15-17; Ma-thi-ơ 26:41)
Thứ Hai:
DÂNG MÌNH CHO CHÚA VÀ ĐI TRUYỀN GIẢNG
(Lu-ca 6:38; Công-vụ 1:8; 20:35; Mác 16:15; IICô-rinh-tô 9:6, 7)
Thứ Ba:
YÊU THƯƠNG LẪN NHAU
(Giăng 15:12-17)
Thứ Tư:
SỐNG CHO CHÚA JÊSUS
(Rô-ma 12:1-16)
Thứ Năm:
Ở TRONG ĐẤNG CHRIST
(Giăng 15:1-16)
Thứ Sáu:
THEO CHÚA VÀ GIỮ LÒNG CAN ĐẢM
(Giô-suê 14:5-14)
Thứ Bảy:
THA THỨ VÀ VÂNG PHỤC
(Ma-thi-ơ 18:21-35; Công-vụ 5:17-29)
Suốt một năm qua, và ba tháng cuối cùng này, chúng ta đã học nhiều điều rất quý báu, song học để cho biết thì không đủ, mà phải làm theo. Học và hành là 2 điều luôn luôn đi đôi với nhau. Sau khi học, chúng ta phải làm theo. Nhờ tập làm theo, chúng ta kinh nghiệm điều mình học, ghi nhớ nó một cách lâu dài, như không hề quên được, làm như vậy, chúng ta sẽ thấy đời sống thuộc linh của mình ngày càng lớn mạnh, có thêm giá trị, đạt được kết quả khả quan.
Chúng ta là Cơ đốc nhân, tức là tín đồ Đấng Christ. Vậy, Đấng Christ đã sống thế nào? Và Ngài đòi hỏi chúng ta phải sống thế nào?
1. Làm theo ý chỉ của Đức Chúa Trời (Giăng 5:30).
2. Học lời của Đức Chúa Trời (Lu-ca 24:27).
3. Cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời (Mác 1:35).
4. Dâng đời mình cho Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 20:28).
5. Đi truyền giảng Tin Lành (Giăng 8:42).
6. Yêu thương lẫn nhau (Giăng 15:12, 13).
7. Biết cách nào phải sống (Khải-huyền 1:18).
8. Ở trong Đấng Christ (Giăng 15:10).
9. Đi theo Đấng Christ (Giăng 4:34).
10. Phải can đảm (Giăng 18:4-8).
11. Tha thứ kẻ khác (Lu-ca 23:34)
12. Vâng phục Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 5:8).
Để thì giờ cho mỗi tín hữu làm chứng kết quả của sự học lời Chúa trong năm qua, hay 3 tháng cuối cùng này. Trong khi đem lời Chúa ra thực hành, nếu có gì trở ngại, tín hữu nên nêu lên câu hỏi để nhờ người có trách nhiệm giải đáp.
BÀI TẬP
Những tín hữu viết được nên làm bài giải đáp hai câu hỏi sau đây để nhờ người có trách nhiệm hoặc Chủ tọa Hội Thánh chấm.
1. Chúng ta phải biết điều chi Chúa đòi hỏi, đồng thời Ngài cũng ban cho. Vậy làm sao để chúng ta có thể sống như Chúa đòi hỏi?
2. Chúng ta phải hành động thế nào để người chung quanh hưởng được phước hạnh do đời sống theo Chúa của chúng ta?
Mục sư Đoàn Văn Miêng
Thứ Năm, 13 tháng 2, 2020
Bài 51: Đức Chúa Trời Muốn Chúng Ta Vâng Phục
vào lúc
07:00:00
Kinh Thánh: Sáng-thế Ký 12:1-3; Xuất 20:1-11; Hê-bơ-rơ 5:8,9
Câu gốc: “Ví thử các ngươi làm theo điều ta dạy thì các ngươi là bạn hữu ta” (Giăng 15:14)
Mục đích: Giúp tín hữu biết vâng phục Đức Chúa Trời là điều tối quan trọng.
MỆNH LỆNH ĐỂ VÂNG THEO: “Thà phải vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn vâng lời người ta” (Công-vụ 5:29).
LỜI CẦU NGUYỆN ĐỂ DÂNG LÊN: “Chúng tôi sẽ vâng theo tiếng phán của Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi” (Giê-rê-mi 42:6).
Kinh Thánh đọc hằng ngày
Chúa Nhật:
VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI
(Xuất 20:1-11; Công-vụ 5:17-29)
Thứ Hai:
VÂNG PHỤC CHA MẸ
(Xuất 20:12; Ê-phê-sô 6:1-3; Cô-lô-se 3:20)
Thứ Ba:
NÔ-Ê VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI
(Sáng-thế Ký 6:8, 22; 7:1, 5; 8:1, 15-19; 9:1)
Thứ Tư:
SA-MU-ÊN VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI
(ISa-mu-ên 3:1-21)
Thứ Năm:
ÁP-RA-HAM VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI
(Sáng-thế Ký 12:1-9; Hê-bơ-rơ 11:8)
Thứ Sáu:
PHAO-LÔ VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI
(Công-vụ 26:1-23)
Thứ Bảy:
ĐẤNG CHRIST VÂNG PHỤC
(Rô-ma 5:19; Phi-líp 2:5-8; Hê-bơ-rơ 5:8-10)
Sự vâng phục là đức tính tốt nhất của con cái đối với cha mẹ, của học trò đối với thầy giáo, của công dân đối với luật lệ nhà nước.
Sự vâng phục mà Kinh Thánh dạy không giống như sự vâng phục của nô lệ đối với chủ, tức là không phải vâng phục vì sợ hãi trước một uy quyền, thế lực nào, nhưng vâng phục vì yêu thương. Jêsus Christ là Thầy, là Chúa chúng ta, Đấng đã liều thân thể để cứu chúng ta. Vì biết ơn Ngài, vì kính mến Ngài, chúng ta sẵn sàng vâng phục cho đến chết. Tình yêu phải là động cơ mạnh nhất thúc đẩy chúng ta vâng phục Đức Chúa Trời.
I. VÂNG PHỤC ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG
Trời đất muôn vật, nói chung là thiên nhiên giới rất đẹp đẽ, vì tất cả đều vâng phục Đức Chúa Trời. Ngài ban cho mỗi chiếc lá mỗi cành hoa một hình dạng, một màu sắc khác nhau, song thảy đều đẹp đẽ. Chim bay trên trời, cá lội dưới nước, thú đi trên đất, loài nào cũng đẹp đẽ trọn vẹn. Thân thể của con người còn tuyệt vời hơn cả chiếc lá, cành hoa và mọi loài động vật. Song thật tiếc, loài người đã lợi dụng sự tự do Chúa cho mà không vâng phục Ngài. Vì thế trong tâm giới, Đức Chúa Trời không thể làm gì cho loài người. Đó là lý do loài người đau khổ.
Trong bài cầu nguyện chung có câu: “Xin ý Cha được nên ở đất như trời”. Trên trời ý Cha được nên lập tức và trọn vẹn. Dưới đất ý Cha chưa được nên như vậy, vì sứ bất phục của loài người. Nếu chấp sự Phi-líp không vâng phục Đức Chúa Trời mà đi ngay đến Ga-xa thì đã bỏ lỡ mất dịp tiện hướng dẫn hoạn quan Ê-thi-ô-pi về cùng Chúa (Công-vụ 8:26, 27).
Dưới đất có nhiều kẻ không vâng phục Đức Chúa Trời lại còn xúi giục kẻ khác không vâng phục Ngài nữa (Rô-ma 1:32). Nê-bu-cát-nết-sa, Đa-ri-út, Chính quyền Do-thái và La-mã đã hành động như vậy. Nếu gặp trường hợp đó, chúng ta phải đồng thanh với Phi-e-rơ và Giăng mà nói rằng: “Thà vâng lời Đức Chúa Trời, còn hơn vâng lời người ta” (Công-vụ 5:29).
Dầu hậu quả ra sao, chúng ta cũng phải can đảm, để cho Đức Chúa Trời có cơ hội thi hành quyền năng siêu việt của Ngài, hầu danh Ngài được vinh hiển.
II. NHỮNG TẤM GƯƠNG VÂNG PHỤC
1. Áp-ra-ham: (Sáng-thế Ký 12:1-3; Hê-bơ-rơ 11:8).
Chúa bảo ông ra khỏi quê hương, vòng bà con, nhà cha ông mà đến một xứ xa, rồi Ngài sẽ ban phước lớn cho ông. Phước lớn thật song sự vâng phục cũng khó thật. Nhưng Áp-ra-ham đã sẵn sàng ra đi, mặc dầu ông không biết mình đi đâu. Ông không biết song Chúa biết, nên ông chỉ vâng phục Ngài còn Chúa dẫn dắt và lo liệu mọi sự cho ông.
Không phải Áp-ra-ham chỉ vâng phục chừng đó. Về sau ông còn vâng phục Chúa mà đuổi A-ga và Ích-ma-ên ra khỏi nhà (Sáng-thế Ký 21:8-14). Hơn nữa ông vâng phục Chúa mà đem con trai một yêu dấu của mình là Y-sác lên núi Mô-ri-a dâng làm của lễ thiêu cho Ngài (Sáng-thế Ký 22:1-19).
2. Môi-se (Xuất 3:1-14; Hê-bơ-rơ 11:27).
Môi-se đã thực hiện một công tác rất vĩ đại là giải phóng hơn một triệu người Y-sơ-ra-ên ra khỏi tay độc ác của hoàng đế nước Ê-díp-tô. Môi-se là một người chăn chiên, trong tay chỉ có cây gậy, còn hoàng đề Ê-díp-tô trong tay có cả lực lượng của một cường quốc. Môi-se chống Pha-ra-ôn như châu chấu chống với xe, như trứng chọi vào đá. Thế mà binh mã Ê-díp-tô bị tiêu diệt, Môi-se hoàn toàn thắng, buộc Pha-ra-ôn phải phóng thích dân Y-sơ-ra-ên. Thật ra, không phải Môi-se chống với Pha-ra-ôn mà Pha-ra-ôn chống với Đức Chúa Trời. Pha-ra-ôn chống với Đức Chúa Trời như châu chấu chống với xe, như trứng chọi vào đá. Môi-se thành công chỉ vì ông hoàn toàn vâng phục Đức Chúa Trời.
Ngoài ra, Môi-se làm sao mà nuôi nổi hơn một triệu người Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng suốt 40 năm? Mọi sự đó có Chúa lo, ông chỉ vâng phục Ngài là đủ. Chúa làm mưa mana từ trời cho họ ăn, khiến hòn đá tuôn ra nước cho họ uống, che phủ họ ban ngày bằng một đám mây, soi sáng họ ban đêm bằng một trụ lửa. Ngài dẫn dắt họ từng bước, cung cấp cho họ đầy đủ mọi nhu cầu. “Phải, Chúa nuôi dưỡng chúng 40 năm trong đồng vắng, chúng chẳng thiếu thốn chi cả, quần áo chúng không cũ rách, và chân chúng chẳng phù lên” (Nê-hê-mi 9:21).
3. CÁC MÔN ĐỒ (Ma-thi-ơ 28:18-20)
Chúa bảo các môn đồ làm một việc mà sức người không ai làm nỗi. Họ là những người quá tầm thường, suốt đời chưa hề ra khỏi xứ, bị kể là thành phần dốt nát, vô học. Thế mà họ phải khiến muôn dân trở nên môn đồ của Chúa. Chúa bảo như vậy không phải vô lý đâu, vì Ngài đã phán: “Và này Ta thường ở cùng ngươi luôn cho đến tận thế”. Chúa cũng đã hứa với Môi-se câu đó (Xuất 3:12). Họ ngu dại song Chúa khôn ngoan, họ yếu đuối song Chúa mạnh mẽ, họ vô quyền song Chúa toàn quyền, họ không có gì cả song Chúa có đủ mọi sự. Họ chỉ cần vâng phục, bao nhiêu việc khác Chúa sẽ làm và làm trổi hơn mọi điều họ cầu xin và suy tưởng. Lịch sử chứng minh các môn đồ đã thành công.
Ngày nay, phạm vi trách nhiệm của chúng ta là truyền giảng Tin Lành cho trên 70 triệu đồng bào Việt Nam. Chúng ta phải làm sao? Nếu chúng ta vâng phục Đức Chúa Trời như Áp-ra-ham, Môi-se, như các sứ đồ, chắc chắn Chúa sẽ bày tỏ quyền năng vô cùng của Ngài để thực hiện công tác truyền giảng, cứu vớt tội nhân và Danh Chúa được vinh hiển.
Nguyện Chúa cho chúng ta thảy đều đồng một lòng, một miệng nói lên: “Lạy Chúa, con xin vâng phục Ngài!”
III. KẾT QUẢ CỦA SỰ VÂNG PHỤC
1. So sánh sự không vâng phục của A-đam với sự vâng phục của Chúa Jêsus (Rô-ma 5:12, 19).
A-đam đã không vâng phục, chẳng những mang họa vào đời sống của ông mà còn gây họa cho muôn vàn con cháu trải qua các đời. Chắc A-đam không ngờ, và cho đến bây giờ, không ai có thể lường hết tai họa đó. Thế mà ngày nay cũng còn lắm bậc ông bà, cha mẹ không cẩn thận về cách ăn ở của mình. Dầu đã tin Chúa, nhiều người đang sống cuộc đời không vâng phục nên họ sẽ hối tiếc đời đời khi thấy con cháu mình phải chịu họa lây.
Chúa Jêsus là A-đam cuối cùng đã vâng phục trọn vẹn, nên sự chết đền tội và sự sống lại của Ngài làm cho Ngài trở thành đầu của nhân loại mới, tức là một dòng dõi công bình. Ơn phước tràn ra từ sự vâng phục của Chúa Jêsus thật không xiết kể, đem nhân loại mới trở lại thời A-đam trước khi phạm tội. Những gì A-đam đã làm mất do sự bất phục của ông, chúng ta tìm lại được do sự vâng phục của Chúa Jêsus. Vì vậy, Ngài đã “trở nên cội rễ của sự cứu rỗi đời đời cho những kẻ vâng lời Ngài” (Hê-bơ-rơ 5:8, 9). Chúng ta không được kể là dòng dõi của Chúa Jêsus nếu chúng ta không vâng phục.
2. Có rất nhiều phần thưởng dành cho kẻ vâng phục.
Chúng ta biết nhiều lần Chúa buồn rầu vì sự không vâng phục của nhân loại trong đời Nô-ê, của dân Y-sơ-ra-ên, của Sau-lơ và của Hội Thánh ngày nay (Ê-phê-sô 4:30). Nếu yêu Chúa, chúng ta không nỡ nào làm cho Ngài buồn rầu, mà phải làm cho Ngài vui (Lu-ca 15:7, 10, 23, 24, 32).
Các phước lành của Chúa đều dành cho kẻ vâng phục Ngài. Đó là một đời sống hạnh phúc, một đời sống thành công, một đời sống phong phú, một đời sống thánh khiết, một đời sống bất diệt trên trời.
TÔI SỐNG ĐỂ VÂNG PHỤC CHÚA
CÂU HỎI
1. Đức tính tốt nhất của một người là gì?
2. Tại sao muôn loài vạn vật được đẹp đẽ?
3. Tại sao loài người vẫn đau khổ?
4. Hãy thuật lại gương vâng phục của Áp-ra-ham?
5. Hãy thuật lại gương vâng phục của Môi-se?
6. Hãy thuật lại gương vâng phục của các môn đồ?
7. Bí quyết thành công của họ là gì?
8. Tại sao con cháu A-đam bị đau khổ?
9. Tại sao dòng dõi của Chúa Jêsus được phước?
10. Sau khi học bài học này, chúng ta có quyết định gì?
Mục sư Đoàn Văn Miêng
Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020
An Ninh Trong Bóng Cánh Chúa
vào lúc
13:30:00
Đại dịch viêm phổi do virus Corona khởi phát từ thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc vào tháng 12/2019 đã lan rộng khắp 31 tỉnh thành Trung Quốc và 27 quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam. Tính đến 11:28 ngày 11/02/2020, theo công bố của Bộ Y tế đã có 43.102 ca nhiễm bệnh, 1.018 người tử vong, chủ yếu ở Trung Quốc. Việt Nam đã có 15 ca nhiễm virus corona nhưng hiện chưa ai tử vong. Con số này vẫn tiếp tục đi lên và chưa biết khi nào mới dừng lại.
Tình hình dịch virus nCov. Ảnh cập nhật từ cổng thông tin điện tử Bộ Y tế moh.gov.vn |
Đại dịch corona đang diễn biến phức tạp và gây hoang mang cho mọi người trên thế giới, khiến người ta nhớ lại đại dịch Sars 2003 cách đây 17 năm khiến thế giới kinh hoàng với trên 800 người chết.
Là con dân Chúa đang sống trong tình hình dịch bệnh này, chúng ta cũng không tránh khỏi lo âu, sợ hãi. Tuy nhiên cảm ơn Chúa, chúng ta có lời hứa quí báu của Ngài trong Kinh Thánh nên chúng ta không quá lo âu, bất an như người ngoại. Trái lại, chúng ta cần có cái nhìn và thái độ đức tin đúng đắn về vấn đề dịch bệnh lây ra trong nơi tối tăm.
Trước hết, hãy bình tĩnh và khôn ngoan để đối phó với hoàn cảnh khó khăn, dịch lệ với thái độ đức tin, bước theo sự dẫn dắt của Chúa. Chính Chúa Giê-xu phán “Các ngươi sẽ nghe nói về giặc và tiếng đồn về giặc: Hãy giữ mình, đừng bối rối, vì những sự ấy phải đến; song chưa là cuối cùng đâu” (Ma-thi-ơ 24:6).
Thứ hai, hãy tin cậy và nắm lấy lời Chúa hứa về sự bảo vệ, gìn giữ của Chúa “Người nào ở nơi kín đáo của Đấng Chí Cao, sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn năng” (Thi Thiên 91:1).
Thứ ba, hãy tỉnh thức trước những dấu hiệu về thời kỳ cuối rốt mà Chúa đã cảnh báo: “[nhiều nơi] sẽ có sự động đất lớn, có đói kém và dịch lệ trong nhiều nơi, có những điềm lạ kinh khiếp và dấu lớn ở trên trời” (Lu-ca 21:11).
Và cuối cùng, hãy cầu nguyện xin Chúa giảm bớt cơn tai họa và hành động bày tỏ tình yêu thương cứu giúp con dân Chúa và đồng bào, đồng loại đang bị nạn như Chúa hứa “Nếu những ngày ấy không giảm bớt, thì chẳng có một người nào được cứu; song vì cớ các người được chọn, thì những ngày ấy sẽ giảm bớt” (Ma-thi-ơ 24:22).
—
Để củng cố đức tin nơi Chúa và kinh nghiệm sự an ninh trong bóng cánh Chúa, chúng ta hãy cùng suy ngẫm Lời Chúa. Có lẽ một trong những đoạn Kinh Thánh quí báu cho chúng ta trong lúc này Thi Thiên 91, một đoạn Kinh Thánh mà nhiều con cái Chúa yêu mến và thuộc lòng.
Sự An Ninh Của Người Tin Cậy Chúa
Dựa vào cách xưng hô “người”, “ngươi” với “Ngài”, và “tôi” với “Ta”, chúng ta có thể nói Thi Thiên 91 là lời đối thoại giữa tác giả với Chúa về sự an ninh của người tin cậy Chúa.
Lời khẳng định: Chúa là nơi nương náu, đồn lũy vững chắc (1-2)
Mở đầu Thi Thiên này là lời khẳng định mạnh mẽ đức tin của tác giả nơi Chúa với bốn danh xưng của Chúa là “Đấng Chí cao”, “Đấng Toàn năng”, “Đức Giê-hô-va”, “Đức Chúa Trời tôi”.
“Người nào ở nơi kín đáo của Đấng Chí Cao,
Sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn năng.
Tôi nói về Đức Giê-hô-va rằng: Ngài là nơi nương náu tôi, và là đồn lũy tôi;
Cũng là Đức Chúa Trời tôi, tôi tin cậy nơi Ngài”.
“Nơi kín đáo” trong nguyên ngữ là “lều trại”. “Ở nơi kín đáo của Đấng chí cao” chỉ về mối tương giao sâu nhiệm với Chúa, trong sự hiện diện của Chúa.
Niềm tin quyết của tác giả (3-13)
Phân đoạn này bày tỏ niềm tin quyết của tác giả vào sự che chở, bảo vệ, giải cứu của Chúa trong hoạn nạn, tai ương. Tác giả dùng hình ảnh những chim con ẩn núp bình an dưới đôi cánh chim mẹ để mô tả sự an ninh trong bóng cánh toàn năng của Chúa.
Chúa che chở, giải cứu chúng ta (3-8)
“Ngài sẽ giải cứu ngươi khỏi bẫy chim,
Và khỏi dịch lệ độc hại.”(c.3)
“Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che chở ngươi,
Và dưới cánh Ngài, ngươi sẽ được nương náu mình.” (c.4)
Tác giả dùng nhiều hình ảnh mô tả tình trạng hiểm nguy, kinh khiếp mà con dân Chúa phải đối diện: “bẫy chim”, “dịch lệ độc hại”, “lây ra trong tối tăm”, “sự tàn diệt phá hoại”…nhưng Chúa toàn năng sẽ gìn giữ con dân Chúa khỏi tai họa: “tai họa sẽ chẳng đến gần ngươi.”
“Sẽ có ngàn người sa ngã bên ngươi,
Và muôn người sa ngã bên hữu ngươi;
Song tai họa sẽ chẳng đến gần ngươi.” (c.7)
Khi suy ngẫm lại những câu Kinh Thánh này khiến chúng tôi nhớ lại ơn lành mà Chúa đã làm trên gia đình chúng tôi. Đó là vào khoảng năm 1998-1999 sau khi chúng tôi tốt nghiệp trường Kinh Thánh TTC ở Singapore và trở về Việt Nam thì con trai út tôi được Chúa mở đường ở lại học tiếp trung học. Lúc ấy cháu ở trọ chung với con bà chủ nhà đang bị bệnh trái rạ và cháu lo sợ bị lây vì thấy trong người cũng bị sốt, nhức đầu mà ngày mai lại thi học kỳ nữa. Cháu gọi điện về nói “ba mẹ cầu nguyện cho con, con sợ bị lây trái rạ quá”. Vợ tôi bảo cháu lấy Thi Thiên 91 đọc và tin vào lời Chúa hứa, rồi chúng tôi cùng cầu nguyện. Cảm tạ Chúa, đêm đó Chúa cho cháu ngủ một giấc ngon và sáng dậy thấy hết sốt và cháu đi thi. Sau đó Chúa cho cháu khỏe luôn, không bị lây bệnh trái rạ.
Chúa sai thiên sứ gìn giữ, bảo vệ chúng ta (9-13)
“Vì Ngài sẽ ban lệnh cho thiên sứ Ngài,
Bảo gìn giữ ngươi trong các đường lối ngươi.”
“Thiên sứ sẽ nâng ngươi trên bàn tay mình,
E chân ngươi vấp nhằm hòn đá chăng.”
Đặc biệt, Chúa còn hứa sẽ sai thiên sứ bảo vệ, gìn giữ con dân Ngài một cách kỳ diệu mà chúng ta không hay biết. Khi chúng ta tin cậy Chúa và cầu nguyện thì Chúa sẽ ban lệnh cho thiên sứ gìn giữ chúng ta. Có nhiều lời chứng đáng tin cậy khẳng định rằng ngày nay thiên sứ vẫn tiếp tục hành động âm thầm giữa vòng con cái Chúa một cách kỳ diệu và tin điều đó: Có một vị giáo sĩ đã thuật lại rằng Chúa đã gìn giữ ông một cách lạ lùng khi ông đi truyền giáo cho một bộ tộc dã man còn ăn thịt người ở Phi châu. Sau nhiều năm nỗ lực truyền giáo có nhiều người trong bộ tộc này tin Chúa, trong đó có vị tù trưởng. Một hôm, vị giáo sĩ đã phỏng vấn vị tù trưởng và hỏi tại sao tù trưởng không giết ông mà cho ông vào giảng đạo trong làng. Vị tù trưởng này thuật lại rằng lần đầu tiên gặp giáo sĩ này thì ông bỗng sợ hãi vì thấy có hai người to lớn, mặt sáng ngời, đi bên cạnh, nên ông không dám tấn công. Vị giáo sĩ này hiểu ngay là Chúa đã sai thiên sứ đi cùng để bảo vệ ông mà ông không hề biết và cảm tạ Chúa vô cùng vì Ngài nhậm lời cầu nguyện của ông.
Một câu chuyện thật nữa đã xảy ra ở Singapore cách đây gần 20 năm mà tôi được nghe. Một buổi tối nọ trên đường đi bộ về nhà, một nữ tín hữu phải đi qua một đoạn đường vắng vẻ, thường xảy ra cướp giật nên cô lo sợ và cầu nguyện Chúa gìn giữ. Cám ơn Chúa đã gìn giữ và cho cô về nhà bình an. Sáng hôm sau, cô đọc báo The Strait Times ở Singapore thấy đăng tin vụ cướp giật đêm qua trên đoạn đường mà chính cô đã đi qua và nghi phạm đã bị cảnh sát truy bắt được. Hôm sau, cô tò mò tìm đến sở cảnh sát để hỏi rõ thêm nội vụ và được biết thêm rằng, theo lời khai của nghi phạm, thì lúc đầu anh ta thấy cô ấy đi với một người nam to lớn nên anh ta sợ không dám tấn công. Một lát sau, có một người khác đi một mình nên anh tấn công, giật giỏ xách và chẳng may anh bị cảnh sát truy đuổi và bị bắt. Nghe sự việc này cô tín hữu mới khám phá ra là chính Chúa sai thiên sứ bảo vệ cô mà cô không hề biết. Sau đó cô viết lại lời chứng và đăng trên một tờ báo của trường Kinh Thánh Discipleship Training Center (DTC) ở Singapore.
Lời thề hứa của chính Chúa (14-16)
“Bởi vì người tríu mến ta, nên ta sẽ giải cứu người;
Ta sẽ đặt người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta.”
“Người sẽ kêu cầu ta, ta sẽ đáp lời người;
Trong sự gian truân, ta sẽ ở cùng người;
Giải cứu người, và tôn vinh người.”
“Ta sẽ cho người thỏa lòng sống lâu,
Và chỉ cho người thấy sự cứu rỗi của ta.”
Thi Thiên 91 kết thúc bằng lời thề hứa của chính Chúa với tác giả cũng như chúng ta. Lưu ý cách xưng hô đã chuyển sang ngôi thứ nhất “Ta” và “người”. “Tríu mến” trong nguyên ngữ có nghĩa là bám theo, nép mình, diễn tả sự lòng yêu mến Chúa thiết tha, mối tương giao mật thiết với Chúa; “biết danh Ta” nghĩa là quen biết, kinh nghiệm Chúa. Câu 14-16 diễn tả lời hứa đầy phước hạnh, ngọt ngào mà Chúa dành cho con dân Chúa: Chẳng những Ngài sẽ giải cứu con cái trong cơn gian truân, hoạn nạn mà Ngài còn tôn quí và ban sự thỏa lòng, sống lâu và cuối cùng được hưởng sự cứu rỗi dành cho kẻ tin cậy Ngài.
Bí Quyết Để Được An Ninh Trong Bóng Cánh Chúa
Thi Thiên 91 quả là một bài ca tuyệt vời về sự an ninh trong bóng cánh toàn năng của Chúa mà Chúa hứa với con dân Ngài. Tuy nhiên, vấn đề là làm sao chúng ta kinh nghiệm được sự an ninh kỳ diệu này? Ít ra có ba điều mà Thi Thiên này dạy chúng ta để kinh nghiệm sự bảo vệ, gìn giữ của Chúa trong những lúc nguy nan.
Nương náu mình trong Chúa (c.9)
“Bởi vì ngươi đã nhờ Đức Giê-hô-va làm nơi nương náu mình,
Và Đấng Chí Cao làm nơi ở mình.”
Tác giả một lần nữa tuyên xưng Chúa là “Đấng Chí cao” để khẳng định đức tin mạnh mẽ nơi Đức Chúa Trời. Nương náu mình trong Chúa nói lên đức tin phó thác trọn vẹn đời sống mình cho Ngài, giống như đàn gà con chạy đến núp dưới bóng cạnh gà mẹ và được che chở, bảo vệ. Chúa cũng hứa “Người nào để trí mình nương dựa nơi Ngài, thì Ngài sẽ gìn giữ người trong sự bình yên trọn vẹn, vì người nhờ cậy Ngài” (Ê-sai 26:3)
Kêu cầu Chúa (c.15)
“Người sẽ kêu cầu ta, ta sẽ đáp lời người;
Trong sự gian truân, ta sẽ ở cùng người;
Giải cứu người, và tôn vinh người.”
Thi Thiên 91:1 có cụm từ “ở nơi kín đáo của Đấng chí cao” chỉ về sự cầu nguyện, tìm kiếm Chúa và câu 15 này dạy chúng ta “kêu cầu”. Chúa khẳng định sự thành tín lớn lao của Ngài khi con dân Chúa kêu cầu thì Ngài sẽ đáp lời, hiện diện và giải cứu kịp thời. Chúa cũng hứa “Đức Giê-hô-va ở gần mọi người cầu khẩn Ngài. Tức ở gần mọi người có lòng thành thực cầu khẩn Ngài.” (Thi Thiên 148:18).
Khi tôi đến Mỹ thì người ta bảo tôi khi nào cần cấp cứu hãy gọi số 911. Nghĩ đến con số này, tôi lại liên tưởng đến Thi Thiên 91:1 “Người nào ở nơi kín đáo của Đấng Chí Cao, sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn năng.”
Chúa Giê-xu trong Ma-thi-ơ 24:20 cũng dạy chúng ta “Hãy cầu nguyện” khi đối diện tai ương trong ngày cuối cùng. Ngài cũng phán “Nếu những ngày ấy không giảm bớt, thì chẳng có một người nào được cứu; song vì cớ các người được chọn, thì những ngày ấy sẽ giảm bớt” (Ma-thi-ơ 24:22). Vì thế, là con dân Chúa sống trong thời kỳ cuối rốt đầy tai ương, dịch bệnh này, chúng ta hãy cầu nguyện xin Chúa thương xót giảm bớt tai họa trong ngày cuối cùng trên con dân Chúa và khiến cho những người vô tín, chưa tin Chúa tỉnh thức và hạ mình xuống ăn năn mà quay về với Đấng toàn năng trước ngày phán xét cuối cùng.
Hết lòng yêu kính và học biết Chúa (c.14)
“Bởi vì người tríu mến ta, nên ta sẽ giải cứu người; Ta sẽ đặt người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta.”
Để kinh nghiệm được sự an ninh trong bóng cánh toàn năng của Chúa, chúng ta phải hết lòng “tríu mến” Chúa, học biết Chúa qua việc tìm kiếm Chúa mỗi ngày qua việc học hỏi, suy ngẫm lời Chúa và cầu nguyện. Chúa trách Hội thánh Ê-phê-sô vì họ “đã bỏ lòng kính mến ban đầu” (Khải Huyền 2:4-5). Hãy xem xét lại tình yêu chúng ta với Chúa như thế nào và ăn năn, làm lại từ ban đầu. Hãy xem xét chúng ta có thực sự biết Chúa chưa? Kinh nghiệm Chúa chưa?
Cảm tạ Đức Chúa Trời vì Ngài là nơi nương náu, đồn lũy vững chắc cho chúng ta trong ngày tai họa, dịch lệ lây ra trong nơi tối tăm. Chúa dùng đại dịch viêm phổi Corona để tỉnh thức con dân Chúa. Hãy hết lòng cầu nguyện, tin cậy Chúa và Lời Chúa để kinh nghiệm sự an ninh trong bóng cánh Chúa như Thi Thiên 91 đã dạy. Trong những ngày lo âu, sợ hãi này, chúng ta có thể hòa lòng với Đa-vít mà dâng lời cầu nguyện “Nhưng Đức Giê-hô-va ơi, tôi nhờ dịp tiện mà cầu nguyện cùng Ngài; Đức Chúa Trời ơi, theo sự thương xót lớn của Chúa, Và theo lẽ thật về sự cứu rỗi của Chúa, xin hãy đáp lại tôi” (Thi Thiên 69:13). A-men!
Trịnh Phan (2/2020) - HTTLVN.ORG
Bài 50: Đức Chúa Trời Muốn Chúng Ta Tha Thứ Nhau
vào lúc
07:00:00
Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 6:11-15; 18:21-35
Câu gốc: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (IGiăng 1:9).
Mục đích: Khuyên chúng ta nên có tinh thần tha thứ.
MỆNH LỆNH ĐỂ VÂNG THEO: “Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy” (Ê-phê-sô 4:32).
LỜI CẦU NGUYỆN ĐỂ DÂNG LÊN: “Xin tha tội lỗi cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng con” (Ma-thi-ơ 6:12).
Kinh Thánh đọc hằng ngày
Chúa Nhật:
LUẬT THA THỨ
(Ma-thi-ơ 6:14-15; 18:21-35; Mác 11:25-26; Lu-ca 11:4)
Thứ Hai:
SỰ THA THỨ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
(Thi 103:10-13; Ê-sai 1:18; 43:25; Giê-rê-mi 31:34; Mi-chê 7:18,19)
Thứ Ba:
SỰ THA THỨ NHỜ THẬP TỰ GIÁ
(Ê-sai 53:5,6; IICô-rinh-tô 5:21; Ê-phê-sô 1:7)
Thứ Tư:
SỰ THA THỨ TRÊN THẬP TỰ GIÁ
(Lu-ca 23:32-43)
Thứ Năm:
LỜI CẦU XIN THA THỨ
(Đa-ni-ên 9:4 – 10:17-19)
Thứ Sáu:
MỨC ĐỘ THA THỨ
(Lu-ca 17:3-5; Ê-phê-sô 4:32; Cô-lô-se 3:13)
Thứ Bảy:
NHỮNG GƯƠNG THA THỨ
(ISa-mu-ên 24; Công-vụ 6:8-15; 7:54-60; Sáng-thế Ký 45:1-15)
Thương yêu nhau và tha thứ nhau là hai điều quan trọng trong nếp sống hằng ngày của tín đồ. Tấm lòng khắt khe, cố chấp, căm giận làm cho đời người khô khan như sa mạc, vì sự không tha thứ như một cái nút chặn khiến nguồn nước bị bế tắc hoàn toàn. Trái lại, sự tha thứ làm cho lòng người ngọt ngào, thư thái như một dòng sông trong lành êm đềm chảy, chảy đến đâu đem sinh lực đến đó khiến cho cây cối cũng như muôn loài đều vui sướng. Vậy, trước khi học bài này, chúng ta để ít phút mỗi người cúi đầu thầm cầu nguyện: Xin Chúa tha thứ con và cho con biết tha thứ nhau. Xin Chúa cho con tình thương của Chúa để chúng con tha thứ nhau và cũng thương yêu nhau.
I. ĐỨC CHÚA TRỜI THA THỨ
1. CHÚA THA THỨ NHƯ THẾ NÀO?
Chúa tha thứ trọn vẹn, mãi mãi. Ngài không còn thấy, không còn nhớ tội lỗi của chúng ta, Ngài phiếu trắng lòng chúng ta như tuyết, xem chúng ta như chưa từng phạm tội.
Chúa tha thứ như vậy không phải tại chúng ta có một chút gì xứng đáng, vì chúng ta không thể trả bất cứ một giá nào để được tha thứ. Song Con Độc Sanh của Ngài đã tình nguyện hy sinh đến giọt huyết cuối cùng để làm của lễ chuộc tôi chúng ta. Ấy là trong Đấng Christ chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội theo sự dư dật của ân điển Ngài (Ê-phê-sô 1:7). Tội lỗi chúng ta nặng nề quá! Nếu không nhờ Chúa Jêsus, không một người nào được cứu cả.
2. LÀM SAO ĐỂ ĐƯỢC CHÚA THA THỨ?
Sự chuộc tội đã xong, công cuộc cứu rỗi đã được hoàn thành, nhưng tại sao nhân loại vẫn chưa được tha thứ, vẫn còn sống trong đau khổ triền miên? – Chỉ vì con người ngoan cố, miệt mài trong cuộc truy hoan mà không chịu ăn năn, tin nhận Jêsus làm Cứu Chúa của mình. Đức Chúa Trời rất muốn tha thứ chúng ta hơn chúng ta muốn được Ngài tha thứ. Ngài như người cha nhơn từ, lúc nào cũng mở rộng vòng tay chờ đón đứa con phóng đãng trở về. Đối với anh trộm cướp biết ăn năn thì Ngài đã đáp lời ngay: “Quả thật ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong Lạc Viên”. Đức Chúa Trời vẫn đang kêu gọi: “Bây giờ hãy đến cho chúng ta biện luận cùng nhau. Dầu tội các ngươi như hồng điều sẽ trở nên trắng như tuyết”.
II. TẤM GƯƠNG THA THỨ:
Trong Kinh Thánh có rất nhiều tấm gương tha thứ:
1. GIÔ-SÉP:
Được cha thương yêu, bị các anh ghen ghét, Giô-sép phải đương đầu với sự bắt bớ mỗi ngày một hơn, vì nỗi ganh ghét của các anh đối với chàng ngày một nhiều. Sáng-thế Ký 37:1-11 có đến 4 lần chép các anh ganh ghét Giô-sép. Họ định giết chàng và cơ hội đã đến.
Gia-cốp sai Giô-sép đi tìm các anh đang chăn chiên ngoài đồng. Thay vì giết em, họ liệng Giô-sép xuống hố cho chết. Kế có đoàn con buôn qua Ê-díp-tô, họ kéo Giô-sép lên bán cho đoàn con buôn đó. Dầu bị đối xử một cách tệ bạc và tàn nhẫn như vậy, Giô-sép vẫn kính sợ Chúa. Do lòng kính sợ Chúa, Giô-sép đã tha thứ các anh mình, không làm một điều gì hại đến họ mặc dầu ông có cơ hội làm điều đó để trả thù. Các anh rất sợ Giô-sép trả thù song ông đáp: “Các anh toan hại tôi nhưng Đức Chúa Trời lại toan làm điều ích cho tôi” (stk 50:20). Đoạn Giô-sép an ủi các anh bằng những lời êm dịu.
2. Ê-TIÊN:
Vì đầy dẫy Đức Thánh Linh, Ê-tiên được bầu làm chấp sự, cũng được đầy ân điển và quyền năng, nên ông làm nhiều phép lạ, dấu kỳ và nhất là đầy dẫy Lời Chúa nên đứng trước công hội Do-thái, Ê-tiên đã giảng một bài rất dài và cảm động. Khi ông chưa dứt lời, đồng bào ông nghiến răng, bịt tai, la lớn, kéo ông ra ngoài thành rồi ném đá để giết ông. Ê-tiên quỳ xuống cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin đừng đổ tội này cho họ” (Công-vụ 8:60).
Tinh thần tha thứ của Ê-tiên đã cảm động thanh niên Sau-lơ, mà về sau trở nên sứ đồ Phao-lô. Sự tha tội là một sức mạnh chinh phục nhiều người. Chắc Ê-tiên đã nhận thấy tinh thần tha thứ trong Cứu Chúa khi Ngài chịu chết trên thập tự giá (Lu-ca 23:34). Gương tha thứ của Chúa Jêsus muôn đời vẫn sáng rực như mặt trời lúc giữa trưa.
III. ĐỨC CHÚA TRỜI BẢO CHÚNG TA THA THỨ NHAU
1. BÀI CẦU NGUYỆN CHUNG
“Xin cho chúng tôi hôm nay đồ ăn đủ dùng, xin tha tội lỗi chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng tôi” (Ma-thi-ơ 6:11, 12).
Hai điều trên đây, chúng ta phải cầu xin mỗi ngày:
Đồ ăn cho thân thể.
Sự tha thứ cho linh hồn
Vì đó là nhu cầu thiết thực nhất của mỗi người. Thân thể không được thiếu đồ ăn, linh hồn không được thiếu sự tha thứ. Đành rằng Chúa đã tha thứ cho chúng ta một lần đủ cả, khi chúng ta ăn năn, tin nhận Ngài, song hằng ngày chúng ta vẫn cần được tha thứ những lỗi lầm trong tư tưởng, lời nói và việc làm. Vì như thân thể, dầu chúng ta không dầm mình trong vũng bùn lấm, thì mỗi ngày chúng ta cũng phải tắm một lần mới thật sạch. Thì linh hồn cũng vậy, mỗi ngày vẫn nhờ “huyết của Chúa Jêsus làm sạch mọi tội chúng ta” (IGiăng 1:7).
Muốn được tha thứ để lúc nào cũng được sạch, chúng ta phải tha thứ nhau. Chúa phán: “Nếu các ngươi tha tội cho người ta, thì Cha các ngươi ở trên trời cũng sẽ tha thứ các ngươi” (Ma-thi-ơ 6:14). Đó là luật lệ của Nước Trời.
2. CÂU CHUYỆN THA THỨ (Ma-thi-ơ 18:21-35):
Phi-e-rơ muốn biết phải tha thứ đến mức độ nào, có phải đến 7 lần chăng? Chúa đáp: “Ta không nói cùng ngươi rằng bảy lần đâu, nhưng đến bảy mươi lần bảy”. Người Do-thái cho rằng tha thứ nhau đến 3 lần là đủ. Vì thế Phi-e-rơ cho rằng mình tha thứ đến 7 lần là rộng lượng lắm rồi. Song Chúa bảo phải 490 lần. Chúa muốn nói rằng sự tha thứ là vô giới hạn, bao nhiêu lần cũng phải tha.
Chúa nói một thí dụ về một vua kia khởi tính sổ với các đầy tớ. Có người mắc nợ vua một vạn ta-lâng, nhưng không có chi để trả nên hết lòng nài xin vua tha nợ cho. Khi người đó về nhà, trên đường gặp một người bạn mắc nợ mình chỉ một trăm đơ-ni-ê tức là một phần triệu so với số nợ người đó mắc nơi vua. Người đó liền nắm cổ bạn mình, dầu bạn có kêu xin gì cũng không được, cứ việc bắt bỏ tù cho đến chừng trả hết nợ. Khi vua nghe vậy, bèn đòi người đó đến và nói: “Hỡi đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi vì ngươi cầu xin ta, ngươi há chẳng nên thương xót bạn ngươi như ta đã thương xót ngươi sao?” Vua nổi giận, bỏ nó vào ngục cho đến khi nào trả hết nợ. Chúa kết luận: “Nếu mỗi người trong các ngươi không hết lòng tha lỗi cho anh em mình, thì Cha ta ở trên trời cũng sẽ xử với các ngươi như vậy”.
Phao-lô khuyên: “Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy” (Ê-phê-sô 4:32).
Tha thứ nhau, quên hết lỗi lầm của nhau cũng chưa đủ mà còn phải hết lòng yêu nhau. Không làm hại nhau vẫn chưa đủ, song còn phải làm lợi cho nhau. Chúa không những đã tha thứ, song vẫn cứ làm ơn cho chúng ta.
CÂU HỎI
1. Một người tha thứ và một người cố chấp thì đời sống của hai người khác nhau thế nào?
2. Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta thể nào?
3. Tội nhân phải làm sao để được Chúa tha thứ?
4. Hãy kể lại một tấm gương tha thứ.
5. Trong bài cầu nguyện chung có dạy hai điều gì?
6. Tại sao chúng ta vẫn cần sự tha thứ mỗi ngày?
7. Muốn được tha thứ chúng ta phải làm gì?
8. Nếu không tha thứ nhau thì Chúa sẽ xử thể nào?
9. Chúng ta tha thứ nhau đến mức độ nào?
10. Tha thứ vẫn chưa đủ, còn phải làm gì nữa?
Mục sư Đoàn Văn Miêng
Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020
Mùa Xuân, Nói Chuyện... Dịch Bệnh
vào lúc
08:20:00
Kinh Thánh: Công Vụ 5: 38, 39; 26: 14, 15; Rô-ma 3: 23; 6: 23; I Giăng 1: 8, 9 (BDM)
Kính chào quý độc giả, thính giả thân mến,
Thi sĩ Xuân Diệu nói rất đúng rằng:
“Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già...”
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già...”
Xuân đang tới, đang về với mỗi một người trong chúng ta và rồi một thời gian ngắn nữa, xuân sẽ đi qua thôi.
Xuân mới đến là xuân còn...non, nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, là xuân sẽ...già liền.
Xuân đến, xuân đi, xuân lại lại mỗi khi còn trời đất, còn thời gian, còn con người chúng ta trên trần gian nầy phải không bạn? Nhưng trong tương lai, đến ngày tận thế, Chúa sẽ đem mọi người tin Chúa Giê-xu về trên Thiên đàng ở với Ngài mãi mãi trong phước hạnh không bao giờ dứt, và đoán phạt ma quỷ cùng những ai không tin nhận Chúa Giê-xu trong lửa địa ngục chẳng hề tắt, thì lúc bấy giờ, sẽ không còn thời gian nữa. Và một khi không còn thời gian thì có nghĩa là cũng không còn mùa xuân hay bất cứ mùa nào khác cho con người chúng ta thưởng thức nữa đâu.
Mùa xuân 2020 nầy đến với nhân loại trên hành tinh nầy...khác với những mùa xuân đã qua nhiều thật là nhiều, vì mùa xuân nầy con người chưa vui chơi được bao nhiêu như lòng mong muốn, thì đã phải lo lắng dồn dập kéo theo ngay sau đó. Thật đúng như Nguyễn Du tiên sinh ngày xưa đã...tiên đoán “Ngày vui ngắn chẳng đầy gang”.
Sự lo lắng đó là gì? Đó chính là đại dịch virus corona Vũ Hán.
Nhân loại đang vui xuân ngon lành, bỗng nhiên, tại họa thình lình vụt đến từ xứ sở có dân số đông nhất hành tinh nầy, là Trung Quốc.
Vũ Hán là một thành phố ở miền Trung của Trung Quốc, nằm ở ngã ba sông Dương Tử và sông Hán Thủy. Vũ Hán có số dân với hơn mười một triệu người và được xem như là một “Chicago của Trung Quốc”. Nói đến thành phố Vũ Hán là người ta không thể không nhớ đến một danh thắng mang dấu ấn văn chương rất nổi tiếng của Trung Quốc cũng như của cả thế giới, đó là Hoàng Hạc Lâu. Khi nói đến Hoàng Hạc Lâu, những người yêu văn chương thơ phú không thể không biết đến bài thơ cùng tên của đại thi hào Thôi Hiệu như sau:
“Tích nhân dĩ thừa Hoàng Hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tĩnh xuyên lịch lịch Hán Dương Thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tĩnh xuyên lịch lịch Hán Dương Thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
Bài thơ Đường nổi tiếng nầy đã được nhà thơ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu dịch sang thể thơ lục bát quen thuộc của người Việt Nam cực hay, khó có ai dịch hay hơn:
“Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh, cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.”
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh, cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.”
Một bài thơ cực hay, nếu không muốn nói là bài thơ hay nhất đời Đường.
Khi đọc Hoàng Hạc Lâu không ai là không cảm thấy một nỗi buồn vương nhè nhẹ như...lãng đãng quanh mình. Một cảnh đẹp mơ màng, một tâm hồn vương vấn hoài niệm đầy nhớ tiếc như quyện vào nhau làm nỗi lòng người lữ khách như dâng trào bao cảm xúc khó nói nên lời.
Bài thơ hay đến nổi một hôm đại thi hào Lý Bạch đến Hoàng Hạc Lâu muốn làm thơ ca tụng cảnh đẹp nầy thì thấy bài thơ của Thôi Hiệu đề trên vách rồi, nên ông liền vứt bút, không dám làm thơ nữa. Lý Bạch rằng:
Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc
Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu...
Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu...
Dịch thơ:
“Trước mắt có cảnh nói không được,
Vì thơ Thôi Hiệu ở trên đầu”
Vì thơ Thôi Hiệu ở trên đầu”
Nhưng hôm nay, khi nói đến Vũ Hán, người ta không còn thấy...hấp dẫn như xưa nữa, không còn thấy...thơ mộng như xưa nữa, khi dịch viêm phổi cấp Vũ Hán khởi phát và bùng nổ ra khắp nơi từ nơi một thời...thơ mộng nầy.
Dịch cúm viêm phổi cấp Vũ Hán, được tường thuật là “bắt đầu vào giữa tháng 12 năm 2019 tại thành phố Vũ Hán trong tỉnh Hồ Bắc ở miền Trung Trung Quốc, khi một nhóm người bị viêm phổi không rõ nguyên nhân, đã tiếp xúc chủ yếu với những người buôn bán làm việc tại chợ bán buôn hải sản Hoa Nam, nơi bán động vật sống. Sự lây nhiễm từ người sang người đã được xác nhận cùng với tỉ lệ bùng phát dịch tăng nhanh vào giữa tháng 1 năm 2020. Triệu chứng của bệnh bao gồm sốt, ho, khó thở, và thậm chí có thể gây thiệt mạng.
Tính tới ngày 02 tháng 02 năm 2020, khoảng 14,569 ca nhiễm đã được xác nhận toàn cầu, tất cả các tỉnh của Trung Quốc đều ghi nhận có ca nhiễm. Các ca nghi ngờ đầu tiên được báo cáo vào ngày 31 tháng 12 năm 2019, với các triệu chứng đầu tiên xuất hiện khoảng hơn ba tuần trước đó, vào ngày 8 tháng 12 năm 2019. Sau đó, những người tiếp xúc gần gũi với người bị nghi ngờ mắc bệnh đã được theo dõi. Ngày 9 tháng 1 năm 2020, ca tử vong do 2019-nCoV đầu tiên xảy ra ở Vũ Hán.” (Theo https://vi.wikipedia.org)
Theo một bản tin đáng tin cậy khác, thì đến ngày 03. 02. 2020, số người bị nhiễm bệnh viêm phổi cấp Vũ Hán tăng lên đến 20. 622 người, và có 426 người chết, gần 30 nước có người bị nhiễm bệnh.
Điều đó cho thấy số người bị nhiễm và bị chết tăng lên từng ngày, thậm chí từng giờ. Thật đáng sợ!
Sở dĩ dịch viêm phổi cấp nầy lây lan nhanh và đáng sợ như hiện nay là vì do nhà cầm quyền Trung Quốc có thói quen...ém nhẹm, bưng bít thông tin, vì sợ ảnh hưởng đến kinh tế, ảnh hưởng đến việc ổn định chính trị, ảnh hưởng đến quyền lực cai trị của mình. Cho đến khi nào không thể ém nhẹm được nữa, không thể bưng bít được nữa thì mới công bố cho thế giới biết. Và đến khi ấy, thì những người bị nhiễm bệnh đã phát tán dịch bệnh ra khắp nơi rồi, gây sự tổn hại đến cho không chỉ người dân Trung Quốc, mà còn cho cả thế giới. Thói ém nhẹm, bưng bít thông tin, nói không đúng sự thật của vấn đề là một thói xấu đáng phải bị lên án và loại bỏ trong một thời đại văn minh như hiện nay. Đó là một thói xấu thật độc ác.
Còn nhớ năm 2002, dịch cúm SARS cũng bùng nổ ở Trung Quốc, và nhà cầm quyền cũng tìm mọi cách bưng bít và kiểm soát thông tin, không cho thông tin đúng sự thật được loan ra ngoài cho mọi người biết mà đề phòng. Cuối cùng, dịch bệnh lan ra đến gần ba mươi quốc gia, làm chết gần 800 người. Thật đáng sợ!
Bệnh viêm phổi cấp nầy đang còn làm cho cả nước Trung Quốc lo sợ và cả thế giới phải đề phòng, thì bệnh cúm gà H5N1 lại xảy ra tại Tỉnh Hồ Nam gần Hồ Bắc. Chưa hết, lại còn có động đất 5. 1 độ richter vừa mới xảy ra tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc vào ngày 03. 02. 2020 nữa.
Thêm vào đó, cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung lại càng làm cho Trung Quốc thêm phần chao đảo ngay lúc dịch bệnh tràn lan, và các quốc gia khác vì phải đề phòng dịch bệnh lây lan đến dân mình nên cũng quyết định...đóng cửa các chuyến bay đến Trung Quốc và ngược lại, cũng không cho các chuyến bay từ Trung Quốc đáp xuống nước mình. Được biết có chừng mười ngàn chuyến bay trên toàn cầu đến Trung Quốc đã bị đình chỉ trong thời gian dịch bệnh nầy đang hoành hành. Lại nữa, nhiều nước còn...cạn tàu ráo máng chơi...đóng luôn cửa biên giới, không...giao du với Trung Quốc trong lúc nầy, để đảm bảo an toàn cho dân họ, dù đó là những nước từng được gọi là...đồng chí với Trung Quốc. Có thể nói đó là những nước có hành động khôn ngoan trong hoàn cảnh nầy.
Thật đúng là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” (nghĩa là phúc thì thường không trở lại, nhưng họa thì không chỉ đến một lần).
Nhiều người...bình luận rằng với cái đà...xuống dốc này, Trung Quốc khó mà...trụ nổi như là một...siêu cường thứ hai trên thế giới, chỉ sau Mỹ mà thôi.
Có người còn...bình luận...sâu hơn là sở dĩ Trung Quốc bị...nạn liên tiếp như ngày hôm nay là vì cái nhân trước đó Trung Quốc đã gây ra đối với các tôn giáo ở nước mình, nhất là đối với Tin Lành của Đức Chúa Trời. Nhà cầm quyền Trung Quốc đã từng cho đập phá, dỡ bỏ thập tự giá ở các nhà thờ, đốt Kinh thánh, và đòi dịch lại Kinh thánh theo tư tưởng của chủ nghĩa xã hội kiểu Trung Quốc. Nhà cầm quyền còn chèn ép các tôn giáo khác một cách không nương tay nữa.
Với những người chống đối, phá hoại đạo của Chúa, thiết tưởng hãy nên biết và ghi nhớ những câu Kinh thánh nầy hầu tránh sự hình phạt kinh khiếp của Đức Chúa Trời sẽ giáng trên mình:
+ Luật sư Do-thái nổi tiếng ngày xưa đã nói với những người cầm quyền đương thời bắt bớ đạo Chúa như sau: “Vậy, bây giờ tôi khuyên quý vị: Hãy tránh xa những người này đi, cứ để mặc họ; vì nếu mưu định và công việc này là của loài người thì sẽ bị tiêu diệt; nhưng nếu là của Đức Chúa Trời thì quý vị không tài nào tiêu diệt được, mà còn trở thành những kẻ chiến đấu chống nghịch Đức Chúa Trời!" Hội Đồng nghe theo lời ông.” (Sách Công vụ, chương 5, câu 38, 39)
+ Chính Chúa Giê-xu đã phán thẳng với Sau-lơ (Phao-lô) khi ông đang trên đường hăng hái, sốt sắng bắt bớ những người tin Chúa: "Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bức hại Ta? Đá vào gậy nhọn thì phải chịu đau đớn! Tôi hỏi: "Lạy Chúa, Ngài là ai? Chúa đáp: "Ta là Giê-xu mà ngươi đang bức hại!” (Sách Công Vụ, chương 26, câu 14, 15).
Có ai có thể chiến đấu chống nghịch Đức Chúa Trời mà thắng được không? Câu trả lời chắc chắn là không, nếu không muốn nói là thất bại thảm hại?
Có ai có thể đá vào gậy nhọn (bản Kinh thánh truyền thống dịch là “ghim nhọn”), mà chân được bình yên không? Câu trả lời chắc chắn là không, nếu không muốn nói là sẽ bị trọng thương hoặc coi chừng...mất mạng nữa?
Đức Chúa Trời là Đấng không bao giờ chịu khinh dể đâu (Sách Ga-la-ti, chương 6, câu 7). Ngài sẽ báo ứng chẳng sai!
Đó là chuyện về...dịch bệnh thuộc thể hiện đang xảy ra tại Trung Quốc cũng như đang đe dọa cả thế giới!
Hãy góp lời cầu nguyện cho người dân Trung Quốc, để Chúa thương xót và cứu họ ra khỏi tình trạng dịch lệ nguy hiểm, đau thương như hiện nay. Cũng cầu nguyện cho những kẻ chống đối, phá hoại đạo Chúa sớm biết ăn năn, quay trở lại cùng Chúa, hầu được Ngài tha thứ và ban ơn.
...
Dịch bệnh thuộc thể đáng lo, đáng sợ như vậy, nhưng dịch bệnh thuộc linh còn đáng lo, đáng sợ hơn gấp vạn lần như thế.
Kinh thánh cho biết rằng “vì mọi người đều đã phạm tội, hụt mất vinh quang của Đức Chúa Trời” (Sách Rô-ma, chương 3, câu 23). Nhưng nhiều người vẫn không chấp nhận mình là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời. Kinh thánh cũng nói: “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết, nhưng tặng phẩm của Đức Chúa Trời là sự sống vĩnh phúc trong Chúa Cứu Thế Giê-xu, Chúa chúng ta.” (Sách Rô-ma, chương 6, câu 23). Nhưng nhiều người vẫn kiêu ngạo tin rằng mình không làm điều gì xấu, nên mình không phải là...tội nhân. Mình là...người tốt, không...tốt hơn mọi người, nhưng cũng...tốt hơn nhiều người, nên chắc Chúa sẽ...cứu mình, chứ không...đoán phạt mình đâu.
Kinh thánh khẳng định một cách chắc chắn: “Nếu chúng ta nói rằng mình không có tội thì chúng ta tự lừa dối mình và chân lý không ở trong chúng ta. Nếu chúng ta thú nhận tội lỗi mình thì Ngài vốn là Đấng trung tín và công chính sẽ tha thứ tội lỗi chúng ta và thanh tẩy chúng ta sạch mọi điều bất chính.” (Sách I Giăng, chương 1, câu 8, 9)
Dịch bệnh tội lỗi rất đáng sợ, vì nó sẽ hủy hoại cả thể xác lẫn linh hồn một con người trong hồ lửa địa ngục đau khổ đời đời.
Hỡi bạn thân mến, là những người chưa tin nhận Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ cuộc đời mình,
Tôi mong bạn hãy sớm nhận biết mình là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời để được Chúa thương xót và nhận được sự cứu rỗi từ nơi Ngài ban cho. Lời Kinh thánh cho biết: “Ai che giấu sự vi phạm mình sẽ không được thịnh vượng, Nhưng người nào xưng ra và từ bỏ nó sẽ được thương xót.” (Sách Châm Ngôn, chương 28, câu 13)
Như tại Trung Quốc, người ta che giấu, ém nhẹm thông tin, không công bố sự thật, nên sự thể ngày nay Trung Quốc phải...lãnh đủ hậu quả do mình gây ra một cách thật thảm thương thể nào; thì người nào che giấu tội lỗi, không chấp nhận mình là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời, cũng giống như vậy, phải lãnh số phận đau khổ đời đời trong hỏa ngục.
Muốn tránh khỏi dịch bệnh tội lỗi đáng sợ, xin mời bạn hãy xưng tội lỗi mình ra với Đức Chúa Trời và tin nhận Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ đời sống mình thì bạn sẽ được Chúa thương xót, và ban phước chẳng sai!
Tôi đã xưng nhận tội lỗi của mình với Chúa và tôi đã tin Chúa Giê-xu, nên tôi được Ngài thương xót, và sống một đời sống bình an, hy vọng ở trong Ngài.
Xin trân trọng mời bạn hãy sớm đến với Chúa, nhận mình là tội nhân, và xin Chúa tha thứ tội lỗi của mình bằng huyết báu của Chúa Giê-xu; mời Chúa làm Chủ cuộc đời, thì chắc chắn bạn cũng sẽ kinh nghiệm được sự sống đời đời và có một cuộc đời bình an, phước hạnh như tôi đã từng kinh nghiệm.
Mong lắm thay!
Mục sư Nguyễn Đình Liễu
Nguồn: vietchristian.com
Nguồn: vietchristian.com
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)