Khi tôi được hai mươi mốt tuổi, tôi thành hôn với người bạn thân nhất của tôi là Jack. Chúng tôi quen biết nhau trong khuôn viên trường đại học. Tôi yêu Jack vì tính anh ấy hài hước thật có duyên, thật thông minh cộng thêm với cá tính cởi mở và dễ chịu. Bạn bè bầu anh ấy là “hề” của cả lớp chúng tôi. Mà thật vậy, không ngày nào mà anh ấy không trêu chọc khiến tôi phải phát cười đến đau cả bụng. Đó là điểm nổi bật của Jack. Anh ấy còn có đức tính kiên định và thủy chung, là hai mỹ tính tôi quý trọng nhất, bởi vì tôi chẳng may lớn lên trong một gia đình tan vỡ. Tôi đã từng nghĩ rằng, tình yêu của tôi dành cho anh ấy sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng lúc đó cả hai chúng tôi còn rất trẻ và tình yêu chúng tôi dành cho nhau dựa trên những điều mong đợi hoàn toàn thiếu thực tế.
Khi chúng tôi đã lập gia đình với nhau đã được bảy năm, tôi chứng kiến tính tình của chồng tôi thay đổi, từ một người đàn ông tự tin và dễ mến, đã trở nên một con người buồn bực, khó khăn và lạ lùng đến độ dường như không ai có thể gần gũi hay chung sống được.
Số là chúng tôi từ giã California để dọn về thành phố nhỏ Spokane, thuộc tiểu bang Washington, là nơi chúng tôi đã từng đi học đại học, với ý định là xây dựng gia đình và nuôi dạy con cái khôn lớn ở nơi này. Mặc dầu Jack chưa xin được việc làm ở nơi mới dọn về, nhưng vợ chồng chúng tôi đã dự định và tiết kiệm được một số tiền đủ để trang trải và sinh sống trong vài tuần, và chúng tôi tự tin rằng Jack sẽ sớm kiếm được việc làm.
Nhưng chúng tôi đã lầm.
Đi hết nơi này đến nơi kia, khi các chủ hãng thấy hai mãnh bằng về tâm lý học và thần học của Jack, họ đều từ chối với lý do bằng cấp của anh ấy cao quá mức yêu cầu của công việc. Chẳng có nơi nào mở cửa để anh ấy có thể tận dụng khả năng học vấn cùng trình độ chuyên môn của mình. Những nơi với công việc chân tay của giới thợ thuyền cũng chẳng thu nạp Jack, vì e rằng anh ấy sẽ bỏ việc khi anh có công việc khác tốt hơn hay phù hợp hơn.
Khi các cánh cửa công việc cứ tiếp tục đóng lại, thì Jack càng ngày càng rút sâu vào trong cái vỏ của mình. Anh ấy bồn chồn, đi qua đi lại trong nhà suốt ngày, mà chẳng nói năng gì với ai.
Khi đứa con gái lên ba của chúng tôi hỏi: “Ba ơi, chơi với con đi”, thì anh ấy gạt phăng ngay: “Đừng quấy rầy ba. Ba đang suy nghĩ”. Cử chỉ thiếu thân thiện của ba khiến nó ngạc nhiên thắc mắc lắm. Thường là ba nó thích nô đùa chơi giỡn với nó lắm mà!
Khi tôi hỏi: “Anh có muốn nói cho em biết điều gì khiến anh bực bội không?” thì anh ấy trả lời lại một cách cộc lốc: “Chẳng có gì” hay “Anh không muốn nói”.
Khi tôi đề nghị một điều gì để cả gia đình cùng chung vui, như đi chơi picnic ở ngoài công viên chẳng hạn, thì anh ấy thường kiếm cách rút lui: “Chắc anh không đi đâu… Mẹ con em đi đi”. Anh ấy là người rất thích huýt gió, ấy vậy mà tôi không còn được nghe anh ấy huýt gió nữa. Anh ấy rút trốn vào một màn đêm yên lặng của nội tâm.
Tôi bắt đầu cảm ứng trước tính khí kỳ cục của Jack. Những điều này khiến tôi giận dữ và bực tức. Tôi bắt đầu đưa ra hàng loạt những lời đề nghị về cách nào Jack có thể kiếm được việc làm.
“Anh ơi” một ngày kia tôi đưa ra lời khuyên “Tại sao anh không thử bán máy hút bụi? Người ta lúc nào cũng thiếu người đi chào hàng bán máy hút bụi”.
Tuy nói vậy, nhưng tôi biết Jack rất sợ cái công việc bán dạo, phải đi gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để quảng cáo hàng.
Tôi cũng đưa ra những lời khuyên mang tính tâm linh, như là “Anh đang tự cố gắng mang những gánh nặng trên vai mình”. Khi nói như vậy, tôi mong đợi Jack trả lời rằng “Anh sẽ trút bỏ gánh nặng để yên nghỉ trong Chúa, rồi tận hưởng mỗi ngày với gia đình”.
Nhưng Jack vẫn yên lặng và buồn rầu, từ tuần này tới tuần kia, hết tháng này qua tháng nọ, khiến tôi không còn có thể chịu đựng anh ấy được nữa. Jack không còn là một người đàn ông vui vẻ và đáng yêu như tôi đã thành hôn ngày nào. Khoảng cách băng giá lạnh lùng giữa chúng tôi càng ngày càng rộng lớn, và tình trạng lại càng trở nên tồi tệ hơn khi chúng tôi đã trở nên túng thiếu, không trả nổi tiền thuê nhà đã hai tháng rồi. Bao nhiêu tiền bạc chúng tôi dành dụm được, nay đã cạn hết.
Tôi cảm thấy như mình bị giam hãm trong nỗi bất lực. Tôi cố gắng xua đuổi đi cái ý tưởng ly dị. Tôi không muốn chia tay với Jack, nhưng cùng một lúc, tôi cũng không muốn chung sống với anh ấy nữa. Cái ý tưởng ly dị khiến lòng tôi tan nát. Mẹ tôi đã tái giá ba lần, và tôi phải với sống với cái nỗi ám ảnh khi nhớ lại lời khuyên của một cố vấn hôn nhân cho rằng, bản thân tôi sẽ có nhiều may rủi ly dị hơn những người khác. Viên cố vấn hôn nhân đã từng nói với tôi: “Ly dị hầu là chuyện hầu như khó tránh đối với cô.”
Đối với tôi, ly dị dường như là một cách chết, như một căn phòng tối đen và trống rỗng, không có ánh sáng, mà cũng chẳng có sự sống. Tôi đã từng trải qua nhiều kinh nghiệm quá đau đớn với cha mẹ ruột của tôi, nhưng tuy vậy, tôi không thể hình dung được tôi phải sống đến cả đời với người mà mình không còn yêu.
Một buổi chiều kia, khi tinh thần đang xuống tới mức thấp nhất, thì Peg, người láng giềng ở bên cạnh nhà tới chơi với tôi. Chúng tôi quen biết và đã nhiều lần chuyện trò thật vui vẻ qua hàng rào. Chị ấy lập gia đình đã lâu và chúng tôi thường chia sẻ những suy nghĩ về gia đình, về niềm tin với nhau. Từ lúc nào, Peg đã trở nên giống như hình ảnh của người mẹ trong đời sống của tôi.
Chúng tôi ngồi vào cái bàn trong bếp. Tôi rót trà vào tách. Có một khoảng im lặng. Rồi Peg nói: “Gena, dạo này em ra sao? Em thật sự ra sao rồi?”
Có một cái gì đó trong giọng nói dịu dàng của chị Peg đã chạm đến những cảm xúc bị dồn nén trong tôi từ lâu. Tôi buột miệng nói: “Em không còn biết em ra sao nữa, chị ơi! Em không còn cảm thấy yêu Jack nữa!”.
“Ồ, chuyện đó hả!” Peg trả lời tôi thật bình tĩnh. Tôi cảm thấy bị tổn thương vì cách chị ấy phản ứng trước sự bộc lộ thật đáng sửng sốt của tôi.
Peg đưa tay nắm lấy tay tôi rồi nói: “Gena, chị có nhìn xem vợ chồng hai em bấy lâu nay. Những cảm nghĩ của em đối với Jack là chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay mới lạ gì cả đâu. Chuyện này đã từng xảy ra với chị và nhiều phụ nữ khác nữa”.
Tôi vội vàng phản đối: “Nhưng trường hợp của em hoàn toàn khác!”.
“Em ơi, chị thì không nghĩ như vậy đâu”. Rồi sau đó, chị Peg bắt đầu giảng giải cho tôi về tình yêu, một bài học yêu thương hay nhất mà tôi từng được nghe trong đời. Chị nói: “Tình yêu của con người là một vật thể sống, luôn luôn thay đổi. Nó thay đổi cùng một lúc khi chúng ta thay đổi và đôi khi, chúng ta uốn nắn nó theo như hình dạng của chúng ta. Chúng ta đặt điều kiện trong tình yêu, giống như là “Em sẽ yêu anh nếu anh đạt được những điều em mong đợi”
Khi chị Peg bắt đầu nói về tình yêu, tôi bắt đầu thắc mắc, không biết là mình không còn yêu Jack nữa, vì anh ấy không còn là một người đàn ông vui vẻ, dễ tính mà mình đã từng thành hôn?
Chị Peg nói tiếp: “Nhưng có một tình yêu không hề thay đổi. Và đó là tình yêu mà em cần phải mang vào hôn nhân của mình ngay bây giờ”
Tôi ngơ ngác vội vàng hỏi lại: “Tình yêu đó là tình yêu gì vậy, hả chị?”
Chị Peg trả lời tôi: “Đó là tình yêu phục sinh của Thiên Chúa. Khi tình cảm của con người đã chết đi, thì Ngài thay thế nó bằng tình yêu thiên thượng”
Trước khi chị Peg ra về, chị ấy thúc dục tôi cầu nguyện để xin Thiên Chúa ban cho tôi tình yêu giống như tình yêu mà Ngài dành cho Jack. Chị ấy cũng khuyên tôi phải hết lòng tin cậy vào Thiên Chúa và chờ xem những gì Ngài sẽ thực hiện. Chị ấy còn khuyến khích tôi hãy nhìn Jack như Thiên Chúa nhìn anh ấy vậy, với cặp mắt tràn đầy cảm thông, dịu dàng, kiên nhẫn và đầy tha thứ.
Khi chị Peg vừa rời khỏi nhà, tôi lớn tiếng cầu nguyện một mình trong một lời cầu nguyện thật là đơn giản: “Chúa ơi, xin Ngài ban cho con thứ tình yêu mà Ngài đang dành cho Jack”.
Vài tiếng sau, Jack trở về nhà, khuôn mặt không dấu được nỗi thất vọng sau một ngày gắng công nhưng không có kết quả gì. Tôi thầm nghĩ: “Ai đã khiến anh ấy buồn rầu như vậy lần này? Niềm đau vì bị chối từ đang hành hạ anh ấy ra sao?”
Lần đầu tiên sau thật nhiều tuần, tôi nhìn Jack mà không lảng tránh đôi mắt anh ấy, và khi tôi làm được như vậy, tôi cảm nhận một luồng sinh khí ấm áp dâng trào trong tâm hồn, giống như một cánh lá xanh tu-líp đang trồi lên từ dưới lớp đất lạnh buốt giá của mùa đông.
Kể từ ngày hôm đó, đối với tôi, hình như Jack bắt đầu thay đổi. Hồi đó tôi không nhận ra, nhưng kỳ thật, chính tôi mới là người thay đổi. Tôi thôi không còn áp đặt những ước muốn của tôi trên anh ấy nữa, cũng như không còn ép buộc anh ấy phải đạt được những đòi hỏi của mình. Tôi để anh ấy tự xoay sở theo cách anh ấy muốn mà không còn cằn nhằn hay thắc mắc nữa. Tôi tập trung chăm sóc cho con, và cố gắng hết sức mình để nói và suy nghĩ về những điều tích cực, có thể nâng đỡ lẫn nhau. Và tôi cầu nguyện thường xuyên hơn, xin Thiên Chúa gìn giữ và giúp đỡ Jack.
Khoảng một tuần sau đó, khi chúng tôi chỉ còn năm đô-la cuối cùng, bỗng nhiên Jack gọi các con và tôi lại vào trong phòng khách. Cả gia đình quây quần bên nhau chung quanh cái lò sưởi.
Anh ấy nói: “Anh muốn đọc cho em và các con nghe về điều này, cũng như cho em và các con biết anh đã quyết định như vầy”
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh, với đứa con trai chưa đầy một tuổi ngồi trên đùi, Jack bắt đầu đọc cho cả nhà nghe phân đoạn Kinh Thánh trong sách Tin Lành Ma-thi-ơ 6:25-26 như sau: “Ta khuyên các con đừng lo âu vì vấn đề cơm áo. Đời sống không quý hơn cơm nước sao? Thân thể không trọng hơn quần áo sao? Các con xem loài chim bay liệng trên trời, chúng chẳng gieo, gặt, cũng chẳng tích trữ vào kho, thế mà chúng vẫn sống, vì Cha các con trên trời nuôi chúng. Các con không có giá trị hơn loài chim sao?”
Rồi anh ấy tiếp tục nhắc nhở về sự cam đoan của Thượng Đế, bởi vì Ngài đã săn sóc đến cả các loài chim trời, thì Ngài chắc chắn sẽ lo liệu cho chúng ta.
Anh ấy nói: “Anh đã thưa với Chúa rằng, bởi vì đây là lời hứa của Ngài dành cho chúng ta, nên anh phải tin rằng Ngài sẽ chu cấp, sẽ lo liệu cho anh và cho cả gia đình. Anh đã cố gắng hết sức mình, đã đi đến khắp mọi nơi mà anh biết. Tuy vậy, anh vẫn không tìm được công việc gì và cũng không nhìn thấy được viễn tưởng nào cả. Do vậy, anh cũng có thưa với Chúa rằng: “Chúa ơi, con tin cậy rằng Ngài có chương trình tốt đẹp nhất cho gia đình của con. Cho đến khi Ngài thực hiện chương trình tốt đẹp này, bây giờ con xem rằng Ngài đang cho con được nghỉ hè để có thời giờ vui chơi và tận hưởng với gia đình”.
Khi tuyên bố đến đây, anh ấy nhìn vào mỗi chúng tôi và mỉm cười, một nụ cười thật sự là cười, nụ cười lần đầu tiên sau nhiều tháng trường im lặng!
Buổi sáng hôm sau, cảm thấy được vui vẻ vì tin chắc về tình yêu và sự chăm sóc của Thiên Chúa, Jack quyết định thử đi kiếm việc một lần nữa. Sau này, Jack có kể lại rằng, khi anh ấy lái xe vào thành phố, anh cầu nguyện một lần nữa: “Chúa ơi, xin Ngài hướng dẫn con. Con không biết chỗ nào mà mình chưa thử đến”. Ngay sau lời cầu nguyện, mắt anh ấy bị thu hút bởi một tấm bảng quảng cáo dựng bên đường của một văn phòng kiếm việc mà anh chưa bao giờ tới trước đó. Khi đẩy cửa vào văn phòng kiếm việc, anh chợt nhận ra người ngồi sau chiếc bàn là người bạn học cũ đã lâu không gặp.
Sau khi Jack trút đổ với người bạn những câu chuyện đi kiếm việc làm thật khó khăn, người bạn giới thiệu cho anh ấy về một công việc ở trình độ căn bản trong một cơ quan chính phủ thuộc tiểu bang Washington. Jack được nhận vào làm việc. Đó là một công việc lương thấp, dù vậy, đó vẫn là một công việc và Jack dốc đổ cả năng lực của mình vào đó. Chỉ trong vòng ba năm, trách nhiệm cùng mức lương của anh ấy đã tăng lên gấp ba.
Jack tiếp tục làm công chức trong ba mươi sáu năm, để lo cho gia đình với bốn đứa con, cho đến khi chúng hoàn tất bậc đại học và đã có công ăn việc làm cho riêng chúng. Anh ấy được đề bạt lên một địa vị của một công chức có được cơ hội tận dụng được trình độ học vấn của mình.
Bây giờ thì chúng tôi đã thành ông bà nội, ông bà ngoại! Chúng tôi đang tận hưởng mối quan hệ với nhau càng ngày càng khắng khít hơn bao giờ hết. Tình yêu và niềm vui, tiếng cười và lòng thủy chung, đã đến từ sự nhận biết về tình yêu vô điều kiện mà Thiên Chúa dành cho cả hai chúng tôi, cũng như từ những bài học mà chúng tôi học được để bày tỏ lòng vị tha, biết tha thứ nhau bởi vì chính Thiên Chúa cũng đã tha thứ cho chúng tôi. Điều mà chúng tôi cầu nguyện là khẩn xin Cha của sự sống, xin nhận lấy mối quan hệ đã chết mất của chúng tôi và biến nó trở nên một điều hoàn toàn mới.
Cả hai chúng tôi đều cùng kinh nghiệm quyền năng siêu nhiên của Đấng Tối Cao, cùng sức sống diệu kỳ trong tình yêu tái sinh của Ngài, thứ tình yêu cứ tiếp tục lớn lên trong mọi năm tháng chúng tôi chung sống bên nhau. Mỗi thử thách đã trở nên một cơ hội để chúng tôi học được cách yêu nhau theo như cách Thiên Chúa yêu chúng tôi.
Khi bạn nghĩ rằng tình yêu của bạn đang ở cuối đường, đó chính là thời điểm mà tình yêu mới thực sự bắt đầu. Như chị Peg có nói, đó là lúc mà chúng ta cần phải gắn vào thứ tình yêu mà luôn luôn hiện hữu và chẳng bao giờ đổi thay – đó là tình yêu của Thiên Chúa.
“A Spring Tulip in Frozen Ground” by Gena Bradford – Tùng Trân chuyển ngữ
Nguồn: phatthanhhyvong.com
Nguồn: phatthanhhyvong.com
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com