Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

Thằng Lừa Đảo

Nó có một cái tên đẹp, rất oai dũng nhưng bà con lối xóm lẫn bạn bè chỉ gọi nó bằng cái tên “thân mật”- thằng lừa đảo, dầu nó chỉ mới chín tuổi mà cái nickname kia đã đi cùng nó tới ba năm. Tôi nghĩ là nó hiểu nghĩa của chữ lừa đảo, chắc rằng nó đã từng rất buồn nhưng thời gian đã làm nó chai lì vì nghe riết quen tai.
Nó khom mình, lách vào trong sát mép tường, chỗ khuất ánh mắt của cô Hằng bán tạp hóa. Giờ ra chơi, quán cô Hằng rất đông học sinh ăn quà vặt. Tay cô bận rộn chiên xúc xích, chiên trứng lăn bột cho đám nhỏ đang lao nhao quây quanh mình, lâu lâu, mắt cô cũng đảo một vòng để nhìn bao quát xung quanh quán.
  • “Cô ơi! Cho con xâu trứng chiên, lăn tương đen với tương ớt cho con luôn đi cô”
  • “Cô ơi! Lấy cho con chai Rồng Đỏ đông đá đi cô”
  • “Cô ơi!…”
  • “Từ từ, đứa nào cũng có, đừng có hối, cô rối bi giờ…”
Nó canh me từng cử chỉ nhỏ nhất của cô Hằng, nó chờ lúc cô nhìn chăm chú vào chảo dầu chiên thì nhanh như một cái chớp mắt, nó thó bịch Pokemon trên kệ đồ chơi và nhét thật nhanh vào bụng. Chẳng đợi thêm một giây nào nữa, nó phóng cái vù ra khỏi chỗ núp thì đụng ngay đám đông đang chờ mua đồ ăn; Nó ngã xuống đất cái “đụi” rồi lăn một vòng như diễn viên đóng thế mà nó hay xem trên ti vi, sau đó bật dậy, tay ôm bụng, ánh mắt lấm lét, vùng chạy vào trường chẳng thèm nói với ai một tiếng.
Với đầu óc non trẻ của một đứa lớp ba thì nó nghĩ đó là một kế hoạch hoàn hảo, sẽ không ai phát hiện ra. Nó đắc ý lắm. Cái mặt nghênh nghênh bước vào lớp, tay phủi bụi lia lịa trên chiếc áo sơ mi trắng đã lấm len đất cát do cú lộn vòng vừa rồi.
  • “Ê, Quân. Ông chơi Pokemon không? Tui cho.” Nó hất mặt về phía thằng Quân, cái thằng bặm trợn hay đánh nó bất kể nó đúng hay sai.Thằng Quân mon men lại gần, tò mò nhìn nó lôi từ trong bụng ra bịch Pokemon còn nguyên kiện chưa khui. Thằng Quân há miệng tròn vo nhìn nó rồi la lớn:
  • “Thằng lừa đảo ăn cắp Pokemon nè mấy đứa mầy ơi…”
Cái âm thanh trong trẻo phát ra từ miệng thằng Quân làm cho khoảng mười mấy đứa ở trong lớp, chưa ra ngoài chơi, quay lại nhìn nó thì ít mà nhìn bịch Pokemon thì nhiều, mà tụi nhỏ dường như không nghe hai từ “ăn cắp”, rồi không ai bảo ai, tụi nó đứng phắt dậy, túm tụm quanh nó, níu áo giật giật:
  • “Ê, cho tui một con đi” con Huyền nài nỉ.
  • “Cho tui lựa con Pikachu nha” con Hân vừa nói vừa cắm đầu vô bịch, tay xới xới.
  • “ Tui thích con rùa” thằng Khôi chưa nói hết câu thì đã nắm con rùa trong tay.
Không đợi nó có “ừ” hay không, mỗi đứa nói một câu là lấy một, hai con. Đến khi nó “ú, ớ” nói lắp bắp (nó bị cà lăm): “Chừa tui với” thì trên tay nó còn đúng một con cá vàng nhỏ xíu. Nó nhìn xuống con cá, ánh mắt con cá ỉu xìu, tiu nghỉu như muốn nói “tụi nó chê tui không lấy, ông chơi với tui đỡ đi”.
Sau khi có đồ chơi trên tay, mạnh đứa nào nấy phóng ào xuống khỏi thang lầu, ra sân bắn Pokemon. Nó không lấy gì làm buồn, cũng chạy theo đám bạn trong lớp, xuống sân nhưng mấy đứa lại không cho nó bắn vì “con cá của mầy xấu quá”. Không cho chơi thì nó đứng cổ vũ, nó chạy tới chạy lui theo từng lượt bắn của tụi bạn, hét khan cả cổ.
  • “Tùng, tùng, tùng!!!” Tiếng trống vào lớp kết thúc giờ ra chơi. Tụi nhỏ trở về lớp tiếp tục tiết học tiếp theo. Mọi chuyện tạm lắng cho đến cuối buổi học.
….
Tiếng trống “Tùng, tùng, tùng” một lần nữa lại vang lên. Phụ huynh đứng đón con đông nghẹt trước trường. Thằng Quân chạy xuống cầu thang, mắt liếc ngang liếc dọc và phát hiện ra người nó cần tìm. Nó phóng cái vèo tới trước mặt tôi, giọng đứt quãng vì chạy mệt “Thằng lừa đảo nó ăn cắp Pokemon đó cô ơi; nó còn đem vô cho cả lớp nữa.”
Tôi ra dấu cho nó im lặng, nhỏ giọng:
  • “Quân, con về nhà tắm rửa xong, xuống nhà cô ăn cơm rồi học nha”
  • “Nhưng thằng…”
  • “Cô nghe rồi, chút xíu mình sẽ nói tiếp chuyện nầy.”
  • “Dạ”
Thằng Quân quay vào nhà xe, leo lên chiếc xe đạp cuộc của mình và phóng đi sau cú gật đầu chào tôi.
Kế đến là mấy nhóc học ở nhà tôi kéo đến, con Huyền – người tròn nhất lớp lên tiếng:
  • “Cô ơi, bạn…”
  • “Ừ, cô biết rồi”- tôi ngắt ngang rồi dặn dò mấy nhỏ:
  • “Mấy con về tắm xong xuống nhà cô ăn cơm rồi mình học nha. Sẽ giải quyết chuyện hôm nay luôn.”
Vừa lúc đó, con gái nhỏ của tôi ra tới, leo lên xe. Chờ cho mấy đứa nhóc tản về nhà hết thì tôi rồ ga cho xe chạy ra khỏi sân trường. Tôi hỏi liền:
  • “Bé Bo nè, hôm nay con có xin Pokemon của bạn T không?”
  • “Dạ, con không xin, nhưng mấy bạn khác lấy rồi cho con”- con nhỏ đáp lí nhí vì biết sắp có chuyện gì đó.
Tôi hỏi tiếp:
  • “Vậy con có biết ở đâu bạn T có nhiều Pokemon vậy không?”
  • “Dạ, mấy bạn nói là bạn T ăn cắp ngoài quán cô Hằng, vì một bịch Pokemon mắc lắm… mà mẹ ơi! Bạn T ăn cắp thiệt hả mẹ?”
Con nhỏ hỏi ngược lại, tôi vừa chạy vừa lắc đầu, nói:
  • “Mẹ hi vọng là không phải, chiều nay mẹ sẽ hỏi bạn ấy.”
Đang lúi húi nấu ăn cho tụi nhỏ thì nghe tiếng thằng T oang oang:
  • “Cô ơi! Con bị té, chảy máu quá chừng rồi cô ơi”
Tôi lật đật mở cửa, nó phóng vô, ngồi cái “bịch” xuống nền nhà. Hai đầu gối nó bị trầy xướt, máu rỉ ra thấm đỏ lẫn đất cát, còn mấy ngón chân thì máu chảy lênh láng.
  • “Ngồi im nha T, cô lấy hộp thuốc.” Vừa nói tôi vừa chạy nhanh lên gác, ôm hộp đựng đủ loại thuốc xuống, vệ sinh rồi băng bó cho nó. Vừa rửa vết thương, tôi vừa hỏi để phân tán sự chú ý của nó cho bớt đau:
  • “Con làm gì mà té dữ vậy T? Đi đứng từ tốn chứ con, đi đường phải ngó trái, phải, trước, sau, con bỏ cái tính đụng chuyện gì cũng chạy vắt giò lên cổ như vậy, nguy hiểm lắm”
Nó vừa hít hà vì rát, vừa trả lời:
  • “Không chạy nhanh người ta quýnh chết đó cô.”
Tôi giả ngu ngơ, hỏi:
  • “Chứ sao người ta quýnh con? Nếu con không làm gì sai thì người ta lấy cớ gì mà đòi đánh.”
  • “Dạ… dạ…”- nó lắp bắp.
Tôi tiếp luôn:
  • “Con nhìn lên tấm bảng Mười Điều Răn chỗ cầu thang rồi đọc cho cô nghe điều thứ tám coi. Mắt cô cận không nhìn rõ lắm. Tôi nheo mắt nhìn lên cầu thang cho hợp với lý do mình đưa ra.
Nó nhìn lên tấm bảng rồi đọc:
  • “Ngươi chớ trộm cướp”
Đọc xong nó im ru. Tôi vừa băng vết thương cho nó, vừa thổi cho bớt rát, vừa giải thích:
  • “Có nhiều chuyện xấu mà khi chúng ta làm thì cứ nghĩ rằng không ai thấy hết, mình thật là giỏi nhưng không phải vậy nha con. Ông Trời nhìn thấy hết mọi việc, không có gì che giấu được. Nếu như con đã cầu nguyện nhận lấy tình yêu của Ông Trời như cô rồi thì con phải sống một cuộc đời mới, bỏ đi những tật xấu đã thành thói quen của con. Cô tin là con sẽ bỏ được, cô tin là con sẽ trở thành một người tốt.”
Nó “dạ” rất nhỏ nhưng tôi biết nó hiểu. Tôi nói tiếp:
  • “Con có đủ tiền để trả cho cô Hằng nguyên bịch Pokemon không? Nếu không thì cô sẽ cho con nhưng cô hi vọng con sẽ tự trả để nhớ rằng mình sẽ không làm điều đó nữa, còn nếu con có thiếu tiền mua đồ dùng học tập thì cứ nói, cô sẽ mua cho con.”
Nó cúi đầu nhìn xuống, tay mân mê chỗ vừa được băng bó, nói:
  • “Con sẽ lấy tiền trong con heo đất trả cho cô Hằng nhưng con không dám tới đó”
  • “Cô sẽ đi với con. Mình sẽ cùng vượt qua chuyện nầy T nha.”
Vừa lúc đó, các em khác cũng đến, nhao nhao lên:
  • “Thằng lừa đảo kia, tụi tao méc vụ mầy ăn cắp hồi sáng cho cô rồi nhe”.
Tôi ra hiệu cho tụi nhỏ ngồi xuống hết rồi nói:
  • “Hôm nay, cô yêu cầu các con một việc lớn, cô hi vọng không bao giờ nghe các con kêu bạn T là thằng lừa đảo nữa. Cô đã nói chuyện với bạn và bạn đã hứa sẽ sửa đổi, nhưng chỉ một mình bạn thì sẽ không làm được. Các con là bạn của T, cô hi vọng các con sẽ giúp bạn mình chiến thắng những điều xấu. Không phải bởi sức riêng của các con mà bởi sức của Chúa, của Ông Trời ban cho các con vì chúng ta Thờ Trời. Các con hiểu chưa?”
Tụi nhỏ cúi mặt xuống, lí nhí “dạ”, tôi tiếp:
  • “Khi thấy bạn mình làm điều sai, các con đã làm gì? Can ngăn bạn hay cũng nhào vô chia phần? Hả hê chơi rồi quay lại nói bạn mình? Các con có biết đó là tội đồng lõa, tội đó còn xấu hơn ăn cắp nữa đó. Hãy cùng giúp đỡ nhau để trở thành những người tốt. Cô rất thương các con và đặt nhiều kỳ vọng nơi các con. Đừng cho phép mình trở thành một người xấu, hãy trở nên tốt đẹp bởi vì Cha chúng ta trên trời là tốt đẹp”.
Các con đã được cô đặt cho tên mới rồi, mỗi bạn đều có một cái tên gắn liền với một nhân vật rất nổi tiếng, cô hi vọng các con sẽ sử dụng tên mới với một đời sống mới. Bạn T có tên là gì, các bạn có nhớ không?
  • “Ma-thi-ơ, Ma-thi-ơ đó cô ơi”
  • “Đúng vậy, giờ đây con hãy có một khởi đầu mới từ tên Ma-thi-ơ nầy T nhé.
Thôi, bao nhiêu đó cho ngày hôm nay nha. Giờ thì đi rửa tay và ngồi vào bàn, cô sẽ đem đồ ăn lên.”
Hai tháng sau.
Cả nhà đang ăn cơm thì có tin nhắn Zalo, thằng Ma-thi-ơ lấy điện thoại của mẹ nó để gởi tin nhắn:
  • “Cô ơi, con rất vui vì con đã biết Chúa là ai. Con cảm ơn cô vì đã dạy cho con học, dạy con biết tình yêu của Ông Trời dành cho con…” Tôi nhắn lại: “Cô cũng rất vui vì con nhận ra tình yêu của Chúa dành cho con, hãy sống tốt để người khác biết mình là con của Chúa, Ma-thi-ơ nhé.”
Giờ đây, cậu bé Ma-thi-ơ đã ngoan hơn rất nhiều, không còn ăn cắp nữa, không còn bị bạn bè kêu là “thằng lừa đảo” nữa. Cậu bé đã có một đời sống mới trong tình yêu của Chúa Giê-xu. Niềm vui luôn sáng bừng trên khuôn mặt dẫu làn da em sạm đen vì nắng biển.
Én Nhỏ (HTTLVN.ORG)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com

ONLINE

QUỐC GIA TRUY CẬP

Flag Counter

Khách viếng thăm (Visitors)

Flag Counter

THỐNG KÊ BÀI VIẾT VÀ COMMENT

Tổng số lượt xem trang từ 23-05-2015

Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác do Hội Thánh Tin Lành Tân Nghĩa quản lí mà không ghi rõ nguồn https://httltannghia.blogspot.com là vi phạm bản quyền!