Trong cả Kinh Thánh không có chỗ nào nói đến chỗ Ngục luyện tội. Thuyết này ra đời vốn không phải từ các sứ đồ, dầu đã bắt đầu xen vào các sứ đồ khi rất sớm. Chúng ta biết đến thế kỷ thứ 4 vẫn chưa công nhận thuyết ấy là chắc chắn. Vị giáo phụ Augustin đã viết rằng: “Chúng ta tin rằng chỗ thứ nhất là Thiên đàng, và chỗ thứ hai là Hỏa ngục. Chúng ta hoàn toàn không biết chỗ thứ ba. Giáo hội Công giáo La-mã lấy thuyết này ra từ sách Macabees thứ I đoạn 12:43-46 đây là những ngụy kinh, vì không được Đức Chúa Trời soi dẫn và nội dung có nhiều mâu thuẫn. Sách đã tường thuật đến hai cách chết của Antio Chus trong quyển 1 đoạn 6 Vua chết vì phần phiền muộn và thất trận trong đất Giu-đa. Sách 2 đoạn 1 Vua bị các Thầy tế lễ ở đền thờ Manea ném đá chết. Giáo hội biện luận rằng: Dù vua chết thế nào, ném đá hay phiền muộn cũng không sao, điều quan hệ là vua đã chết. Người Công giáo tin rằng, sau khi chết linh hồn ở một chỗ (Luyện) rồi người sống cầu hồn cho kẻ chết siêu thoát, từ đó mới đẻ ra Bùa xá tội.
Trong giáo lý nhà Phật có câu chuyện bà Thanh Đề là mẹ Mục Kiền Liên, khi sống ở trần gian bà hay phỉ báng Tam bảo, và ăn uống phung phí. Khi bà chết bị đưa vào địa ngục. Mục Kiền Liên rất thương mẹ, Mục Kiền Liên tu tập chứng quả A La Hán với sức mạnh thần thông của mình đã đến địa ngục thăm mẹ, ông đi tìm mẹ khắp các ngục, rồi cuối cùng cũng gặp mẹ. Ông thấy mẹ tóc dài và dơ bẩn, vàng mặt đói mỏng, những người bên ngoài, thêm vào xương, như thể chỉ có một miếng da. Mẹ úp mặt trên mặt đất, không thể ngưỡng đầu lên nổi. Mục Kiền Liên lập tức chạy đến ôm mẹ đột nhiên bật khóc, nghĩ quá khứ của mẹ đã bất kính Tam bảo, hối tiếc việc làm ác của mẹ mình. Sau khi Mục Kiền Liên trông rất buồn, liền dâng bát cơm cho mẹ ăn đỡ đói. Bà Thanh Đề liền đưa cơm vào miệng tự nhiên cơm hóa thành than lửa, không có sự vô vọng nào mà thấy mẹ mình đói khát khổ sở như thế. Mục Kiền Liên liền trở lại tịnh xá để được giúp đỡ.
Mục Kiền Liên hỏi: “Làm thế nào để cứu mẹ của con?”
Đức Phật nói: “Ngày âm lịch 15 tháng 7, sau ba tháng của các nhà sư tu tập phát tâm cúng dường Tam Bảo để lấy phước cứu mẹ con”
Mục Kiền Liên theo lời Phật dạy tổ chức cúng dường chư tăng và từ đó mẹ của ngài được sanh về cõi lành. Lòng hiếu thảo của Mục Kiền Liên cao quý, từ đó có ngày lễ Vu Lan rằm tháng bảy tri ân, báo hiếu trong Phật giáo.
Chúng ta nhận thấy, những điều giáo lý của Giáo hội Công giáo La-mã cũng giống hoàn toàn như giáo lý Phật giáo. Đó là người sống cầu hồn cho người chết siêu thoát.
Lời Chúa phán rõ ràng với một trong hai tên tướng cướp bị đóng đinh cùng với Ngài như sau: “Đức Chúa Giê-xu đáp rằng: Qủa thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta tại Ba-ra-đi. (Vườn vui vẻ hay là Thiên đàng) Lu-ca 23:43 đâu có ngục luyện tội đâu nào?.
“Vì nếu nhà tạm chúng ta ở dưới đất đổ nát, thì chúng ta có nhà đời đời ở trên trời, không bởi tay người làm nên”.IICô-rinh-tô 5:1
Sứ đồ Giăng chép: “Phước cho người chết là người chết trong Chúa. Đức Thánh Linh phán: Phải! vì những người ấy, họ nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc và việc mình theo sau.”Khải Thị 14:13
Mẹ Theresa chủ trương ngục luyện tội nói trong một sự hiện thấy: Bà đã biết rằng: 1000 năm đau khổ cùng tột trên trần thế, vẫ là ngắn hơn 1 phút ở ngục luyện tội. Điều này trái ngược với Kinh Thánh, nếu phải như vậy, thì Sứ đồ Giăng phải nói: “Thật là vô phúc cho người chết trong Chúa, và không nói: Họ nghỉ ngơi công việc khó nhọc của mình”.
Chúng ta tin Chúa Giê-xu là sự cứu rỗi chúng ta vui mừng khi qua đời, chúng ta sẽ vào Thiên đàng.
“Cho nên, hiện nay chẳng còn sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jesus-Christ”.Rô-ma 8:1
Mọi việc làm của chúng ta ở trong cõi đời nầy đều được định giá ở cõi đời sau, khi đã đi đến cõi đời đời rồi thì không không ai có thể thay đổi số phận mình được. Không có chuyện cầu nguyện cho người chết siêu thoát, không có cầu siêu, cầu hồn nào mà hiệu quả được, như một số Tôn giáo vẫn thường làm, vì đây là chân lý. Linh hồn không trở về, không có quyền ban phước giáng họa cho bất cứ một ai, linh hồn cũng chẳng hưởng hơi mỗi khi con người cúng giỗ… có chăng là sự trá hình của ma quỷ Sa tan mà thôi. Tin Lành Giăng 5:28-29 chép: “Chớ lấy điều đó làm lạ, vì giờ đến khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài mà ra khỏi, ai làm lành thì sống lại để được sống, ai làm dữ sẽ sống lai chịu xử đoán” và Ma-thi-ơ 25:46 “Rồi những người nầy vào hình phạt đời đời, còn những người công bình sẽ vào sự sống vĩnh cửu”.
Đời này ngắn ngủi chóng qua nhưng vô cùng quan trọng vì nó quyết định cho số phận đời đời của mỗi một chúng ta, tùy thuộc vào thái độ chúng ta đối với Đức Chúa Trời. Lời Chúa Tin Lành Giăng 3:16 “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban con một của Ngài hầu cho hễ ai tin con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” và Tin Lành Giăng 3:36 “Ai tin Con thì được sự sống vĩnh cửu, ai không chịu tin Con thì chẳng thấy sự sống đâu nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người ấy”.
Thiên đàng hay địa ngục là tùy mỗi chúng ta lựa chọn khi còn sống trên đất này, chúng ta tin hay khước từ con Thượng Đế. Tóm lại, sự chết cho người không tin Chúa là một thảm họa, là một án phạt, sự chết thể xác dẫn đến sự chết tâm linh và sự chết đời đời phân rẽ với Đấng Tạo Hóa mãi mãi ở nơi cực hình. Sự chết của người tin Chúa là một giấc ngủ chờ đợi sự cứu chuộc của Chúa Giê-xu để bước vào sự sống vĩnh cửu, khi ngày Chúa Giê-xu tái lâm chung kết cõi đời.
Trong trích đoạn một bài thơ Huy Xuân mà Huy Cận viết tặng Xuân Diệu khi mà Xuân Diệu đã qua đời trước đó đã lâu tức là lúc 7 giờ 40 phút tháng 12 năn 1985 như sau:
Biển lớn băng qua ấy biển đời
Biển vào vũ trụ ánh sao mời
Diệu dò thế giới bên kia trước
Khỏi lạ đường đi Cận tới nơi.
Sầm Sơn 27/07/1986.
Người tin theo Chúa Cứu Thế Giê-xu thì không phải tìm đường dò lối mới biết mình sẽ về đâu sau khi qua đời, nhưng họ biết ngay vì là Chúa cất họ đi thì lập tức họ gặp được Ngài ở nơi Thiên đàng đầy phước hạnh.
Có một câu chuyện như sau:
...Một cụ già nằm trên giường bệnh được chuyển đi trên hành lang trong một nhà thương, bà ngoáy cổ lên và nói với cô y tá “...Các cô ơi! thông cảm nhé! vì tôi đã ngoài 93 tuổi rồi…” theo sau là lời nói êm dịu như có tiếng nức nỡ rằng: “Tôi không trẻ lại được nữa, vì đời người là một con đường một chiều đi từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, trên con đường đó không ai có thể trở lại được”.
Nhưng con đường một chiều không phải là một con đường cụt không lối thoát, mà là con đường dẫn đến một hướng nhất định. Chúng ta được mời bước vào con đường ấy khi mà Chúa Giê-xu đã phán: “Chính Ta là đường đi chân lý và sự sống, ai đến với Thượng Đế mà không qua Ta.”Tin Lành Giăng 14:6.
Vậy ai đã nghe lời này mà bằng lòng tin nhận Chúa Giê-xu thì Ngài sẽ ban cho chúng ta sự sống đời đời. Mời bạn bước vào cuộc sống mới như lời Ngài đã hứa: “Nhưng hễ ai đã tiếp nhận Ngài thì Ngài ban cho quyền phép để trở nên con cái Đức Chúa Trời là ban cho những kẻ tin danh Ngài”. Tin Lành Giăng 1:12
Chúng ta là Cơ đốc nhân không xác tín Ngục luyện tội, và phương pháp cầu siêu, cầu hồn cho người quá cố, hoặc mua hoặc bán bùa xá tội.
Muốn thật hết lòng! Amen.
Hồ Thi Thơ – Hạ 2018.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com