THƠ: Vui Gánh Đau Thương!


Chiều xưa mây trắng ngừng trôi,
Hoàng hôn chầm chậm trên đồi Gô-tha.
U buồn gió nhẹ lướt qua,
Ngàn cây in bóng, sương sa trên đường
Không gian mờ mịt thê lương,
Giê-xu vui gánh đau thương một mình!

Vì sao Chúa phải hy sinh?
Mão gai Ngài đội,thân hình đớn đau!
Loài người ác nghiệt lắm thay,
Tay chân đinh đóng hông Ngài huyết tuôn.
Đau thương sĩ nhục trăm đường,
Treo thân thập giá, là phương cứu người.

Nhưng Giê-xu chẳng nên lời,
Tấm lòng vâng phục, rạng ngời tình yêu.
Vì con Chúa chịu mọi điều,
Đớn đau Ngài gánh bao nhiêu nhục hình.
Con Trời đành phải hy sinh,
Tim Ngài tan vỡ, tội mình Chúa mang.

Đêm nay nhớ Chúa vô vàn!
Vì yêu, Ngài phải sẵn sàng phó thân.
Ai ơi! xin hãy đến gần,
Tìm về thập giá cứu ân đời đời.
Hồng ân rãi khắp nơi nơi,
Ơn Thiên lai láng, rạng ngời vinh quang./.

Lê Mai (VT)