Tác giả: Vũ Hướng Dương
BẢN TIN MỤC VỤ SỐ 44 - HTTLVN(MN)
Chiều 22/12, sau khi sắp xếp công việc, tôi cùng anh Hải lên đường về đơn vị để báo cáo tổng kết năm. Thật ra, tôi cũng chỉ là thành viên đi nhờ thôi, vì đâu có chức vụ gì, nhưng anh Hải nói với anh em trong đơn vị là đi một mình buồn, vả lại, thời tiết mưa gió cũng khá nguy hiểm, nên dù sao, có hai người cũng tốt hơn. Tuy vậy, tôi cũng biết “ý đồ” của anh Hải, muốn tôi được về thăm nhà, và nhất là được dự Lễ Giáng sinh sau bao năm không đi nhà thờ.
Nói chỉ là hai, nhưng thật ra chúng tôi có đến ba người. Bên đơn vị nữ, chị đội trưởng bị sốt rét nên không thể đi được, đành cử chị Hoa đi thế. Không như đơn vị nam, ở đơn vị nữ rất ít người muốn về thành phố giữa mùa mưa này, do đường rất khó đi, nhưng chị Hoa thì khác, bởi đã có người sẵn sàng giúp đỡ chị, đó là anh Hải. Chính vì vậy, chị rất vui vẻ khi nhận được yêu cầu của đội trưởng mà không một tiếng phàn nàn, và dĩ nhiên cả đơn vị ai cũng biết rõ lý do đó…
Đường xuống quốc lộ khá xa nên mấy anh em chúng tôi muốn khởi hành sớm, nhưng cũng phải đến 8 giờ mới lên đường được, phần vì gió lạnh, đường trơn, phần vì phải chờ đợi chị Hoa “chuẩn bị”, phụ nữ mà.
Ba người chúng tôi lên đường. Rời khỏi trại được chừng mười phút, thì nghe tiếng kêu phía sau:
– Chị Hoa, chị Hoa, chờ em với!
Hóa ra là Âu đang hối hả chạy theo. Anh Hải hỏi:
– Chứ em ra đây làm gì? Sáng nay không đi rừng hả?
– Em xin được rồi, về cùng với chị Hoa.
– Vậy hả, chị Hoa hỏi, sao mà xin được hay vậy?
– Thôi đi cho rồi, xuống cho nhanh chứ không thì tối, đón xe không được thì mệt lắm. Âu chưa kịp trả lời thì anh Hải đã giục.
Cả bốn người chúng tôi vội lên đường. Đúng như lời anh Hải nói, do trời mưa nhiều ngày qua nên đường đi khá vất vả, chiều tối, chúng tôi mới đến được con sông Cùng, gọi là sông nhưng thật ra cũng chỉ là một dòng suối chảy ngoằn ngoèo, nước sông đang lớn.
Mấy anh em ngao ngán ngồi nhìn dòng nước lũ từ thượng nguồn đang đổ về cuồn cuộn. Dòng nước đục ngầu, hung dữ. Ai nấy đều im lặng, anh Hải thì cứ đi lên đi xuống xem dòng nước. Bây giờ, chắc ai cũng đang nghĩ đến những giây phút được sum vầy bên gia đình, mà có lẽ không thể thực hiện được rồi. Dòng nước thì cứ chảy như vô tận, trời thì cứ mưa, hình như không bao giờ chấm dứt.
Bỗng một tiếng nói từ trong bụi rậm:
– Nước như vậy không về dưới đó được đâu.
Chúng tôi giật quay lại, một người đàn ông gầy gò, tuổi trung niên như chui ra từ rừng thẳm, ngồi nhìn chúng tôi với đôi mắt cảm thông.
Chị Hoa nhanh nhẹn hỏi:
– Chú ở vùng này hả chú?
– Ờ, tôi ở đây… mà cũng không phải ở đây. Tôi lên đây cùng gần hai chục năm rồi.
– Nước như vậy, mưa như vậy, thì chừng nào nước mới rút hả chú? – Anh Hải hỏi.
– Theo tôi thì, nếu tối nay trời không mưa thì chắc chiều mai mấy cô mấy chú đi được đó. Chỉ có điều, nước cũng còn lớn, lội qua hơi vất vả.
Tôi nhìn lên trời:
– Trời này chắc không mưa lâu chú hỉ?
– Cũng không biết, nhưng hình như mây cũng gần hết, hy vọng tối nay hết mưa.
– Kiểu này mình phải ở lại qua đêm rồi. Chú ơi, gần đây có nhà ai không chú.
– Mấy cô chú đi ngược lên khoảng năm trăm thước, rồi rẽ trái theo đường mòn, tới dưới gốc cây cao su thì có một cái nhà, có hai con bé nhỏ ở nhà, vô nhà đó xin ở – Người đàn ông trả lời.
Mấy anh em chúng tôi chào tạm biệt và lên đường tìm chỗ nghỉ lại. Đúng như lời ông nói, có một ngôi nhà mái ngói nhỏ, nằm cuối chân núi. Hai cô bé đang ngồi trong nhà nhìn trời mưa đang đổ xuống cái sân rộng phía trước.
Chị Hoa nhanh nhẹn hỏi:
– Chào hai cô bé, có ba mẹ ở nhà không?
Con bé lớn trả lời:
– Ba con nói, mời mấy cô chú vào nhà.
– Ủa, ba con là ai vậy?
– Là tôi đây, mấy cô chú tìm nhà có khó không?
– Dạ chào chú.
– Tôi là Trung, cũng không lớn hơn mấy cô chú bao nhiêu đâu, chỉ sống ở nơi nầy hơi vất vả nên mau già. Kêu bằng anh cho dễ nghe.
Chúng tôi ai nấy đều dạ răm rắp. Hóa ra chủ nhà chính là người đàn ông trung niên lúc nãy chúng tôi gặp dưới suối, chắc anh ta đi đường tắt về nên nhanh hơn hẳn chúng tôi. Tính cách anh ta thật đặc biệt. Muốn chúng tôi ở trú đêm tại nhà mình nhưng lại không nói gì. Anh Hải thấy cũng lạ lạ nên không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng bước theo vào nhà.
Bữa cơm tối thật đơn giản, rau và mấy con cá muối. Mấy anh em chúng tôi, sau một ngày cũng khá mệt, lại đói bụng nên ăn rất ngon, không khách sáo gì cả. Hai đứa bé cũng rất vui vì lâu lắm nhà chúng mới có khách, chúng cứ bám lấy chị Hoa và Âu, như không thể rời xa.
Anh Trung ít nói, sau khi biết chúng tôi ở đơn vị về xuôi thì cũng không nói gì, cứ hối thúc chúng tôi đi ngủ để lấy sức mà lên đường vào ngày mai. Trước giờ đi ngủ, anh Hải nói với tôi:
– Hôm nay là 22/12 rồi, gần tới Giáng sinh, hay là mình tổ chức mừng Chúa giáng sinh tại đây đi.
– Cũng có lý, giữa núi rừng mà tổ chức được thì thấy ấm áp lắm – Chị Hoa nói.
– Mình mời gia đình họ cùng tham gia, cùng hát mấy bài Thánh ca, rồi chúc mừng Giáng sinh gia đình họ, biết đâu làm chứng cho họ tin Chúa được – Âu cũng đồng ý.
Nói là làm. Anh Hải xin phép chủ nhà, rồi mời họ cùng dự “Lễ Giáng sinh” với chúng tôi. Anh Trung quay lại nói vợ và các con:
– Mấy người này ở nhà thờ nè. Má sắp nhỏ lấy mấy quyển Thánh ca ra rồi nhóm lại cùng thờ phượng Chúa.
Hóa ra gia đình anh Trung cũng là tín đồ, lên đây đã lâu. Hồi xưa, đi cùng gia đình anh có tới gần chục gia đình khác trong Hội Thánh. Hai ba năm gần đây, đất đai không còn màu mỡ, mùa màng thất bát, nên họ dời vô trong núi sâu hết, chỉ còn lại một mình gia đình anh. Người ở gần thì cũng phải hơn một cây số đường rừng, thành thử rất ít gặp. Tuy vậy, họ cũng hẹn với nhau, mỗi tháng cố gắng đến thăm nhau, cùng nhóm lại để giữ gìn đức tin, cầu nguyện cho nhau. Đứa con lớn đã đi học dưới thành phố, còn lại hai đứa nhỏ ở với anh chị, đi học tuy cũng xa nhưng cũng không đến nỗi nào, chúng đã quen. Bao nhiêu năm nay, họ sống ở đây cũng buồn, gia đình rất mong gặp được người trong Hội Thánh, nhưng vùng này cũng ít có người qua lại.
Cả nhà cùng chung hát mấy bài Thánh Ca Giáng sinh: Phước cho nhân loại, Đêm yên lặng. Anh Hải, cũng trích đọc trong Lu-ca 2:14 “Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao, Bình an dưới đất, ân trạch cho loài người!” để suy ngẫm với mọi người qua đề tài: “Bình An Cho Loài Người”. Tôi và Âu chăm chú lắng nghe, bởi hôm nay anh nói có vẻ hay hơn ngày thường rất nhiều. Còn chị Hoa thì khỏi nói, chỉ cần nhìn cái cách chị nhìn anh Hải, đôi mắt sáng ngời, đôi môi hình như cũng mấp máy theo từng lời nói của anh thì cũng đủ biết chị thích thú đến mức nào. Anh Trung thì vẫn im lặng như vốn có, nhưng cái đầu anh cứ lắc lắc, khi thì nhìn Kinh Thánh, khi thì âu yếm nhìn vợ con, tôi biết anh cũng rất vui. Hai đứa nhỏ cứ nhìn chúng tôi cười, ánh đèn sáng lấp lánh trong mắt chúng thật là đẹp, trông như hai thiên thần bé nhỏ của đêm Chúa giáng sinh. Chị Trung thì cắm cúi ghi chép lại bài chia sẻ của anh Hải, chị đúng là người phụ nữ đảm đang, hiền hậu.
Sau giờ nhóm, chị Hoa và Âu còn tập cho hai đứa bé bài Merry Christmas and Happy New Year bằng tiếng Anh nữa chứ. Nhìn nụ cười của anh chị chủ nhà, chúng tôi biết họ vui lắm, tôi chỉ thầm mong cho cuộc sống họ sẽ thêm có thêm nhiều ngày vui như vậy.
Mấy gói quà Giáng sinh định đem về xuôi, bây giờ chúng tôi đem ra tặng cho gia đình anh Trung. Hai đứa nhỏ rất vui, còn anh chị thì lúc đầu không nhận. Sau khi nghe chị Hoa nói, họ mới miễn cưỡng nhận quà. Anh Trung còn tặng lại cho chúng tôi mỗi người một chai mật ong rừng chính tay anh lấy. Mật ong rừng rất tốt, cũng hiếm, nên chỉ dành tặng cho khách quí, và thật may mắn, cả bốn người chúng tôi đều là khách quí. Anh còn khoe, năm nay được mùa, trúng cả trăm lít mật.
Đêm kỷ niệm Chúa Giáng sinh đó chúng tôi ăn tiệc mừng bằng một nồi chè khoai môn. Mọi người tự nhiên gần nhau hơn, ấm cúng như là một gia đình. Và dù, đêm Giáng sinh ấy rất đơn sơ, không ánh đèn rực sáng, không âm thanh rộn ràng, nhưng niềm vui thì thật khó tả. Cái không gian bé nhỏ ấy có lẽ là không gian ấm áp nhất trong khu rừng này, bởi từ đó, đã vang lên những giai điệu ngợi ca Hài Nhi Giê-xu giáng sinh làm người, và cũng chính trong giây phút ấy, những người con Chúa tìm thấy được sự bình an, vui thỏa trong lòng, khi Lời Chúa luôn nhắc nhở họ: “… Bình an dưới đất, ân trạch cho loài người”.
Dĩ nhiên câu chuyện không chỉ đến đó, nhưng tôi thật sự không muốn nói thêm, bởi giây phút chia tay là giây phút khiến người ta bao giờ cũng cảm động. Ngày hôm sau trời đã tạnh hẳn, nước cũng đã rút dần, chúng tôi phải tiếp tục lên đường cho kịp thời gian. Chị Hoa và Âu thì khóc sướt mướt khi chia tay cùng hai bé nhỏ, hóa ra dù thời gian chỉ là một đêm mà họ đã gắn kết với nhau rồi. Anh Hải và tôi thì hứa với vợ chồng anh Trung chắc chắn sẽ trở lại để thăm họ. Và điều cuối cùng, tôi muốn nói ra, thật cảm tạ Chúa vì đã cho cơn nước lũ, nếu không có nó, chúng tôi không thể được dự một Lễ Giáng sinh đáng nhớ như vậy, một Lễ Giáng sinh chỉ có mấy con người, giữa đại ngàn mưa gió, vậy mà vẫn thấy vui, vẫn thấy ấm áp tình yêu Thiên Chúa, tình yêu giữa những người con Chúa.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com