Tôi chỉ vừa kịp nhìn thấy chiếc xe trước khi nó sắp đụng vào tôi. Tôi thấy mình như chao đảo. Rồi sau đó bóng tối bao trùm mọi cảm quan của tôi.
Người ta mang tôi lên xe cấp cứu. Khi cố gắng mở mắt ra, tôi chỉ cảm nhận được một mảng ánh sáng lờ mờ, xuyên qua cặp mi mắt bị sưng vù lên, đã được băng kín lại một cách cẩn thận. Ngay lúc đó tôi không biết, nhưng sau này tôi mới nhận ra là vô số đá dăm nhọn đâm vào mặt tôi, cùng với một mớ bụi đất quện trên khuôn mặt mềm mại, vừa bước vào tuổi mười sáu của tôi. Khi tôi muốn rờ xem khuôn mặt của mình, thì có ai đó đã nhẹ nhàng kéo cánh tay của tôi xuống và bảo khẽ: “Hãy nằm im!”.
Tôi nghe tiếng còi hú vang vọng từ một nơi xa xăm nào đó và tôi bắt đầu chìm vào cơn mê. Ý nghĩ cuối cùng lảng vảng trong đầu tôi, đó là lời cầu nguyện: “Chúa ơi, đừng trên khuôn mặt con… đừng trên khuôn mặt con, Chúa ơi!...”
Giống như bao cô gái khác đang bước vào tuổi dậy thì, tôi đặt mọi giá trị bản thân của mình vào diện mạo bên ngoài. Tuổi mới lớn thì suốt ngày chỉ lo trau chuốt áo quần với dung nhan. Tôi quan niệm, hễ càng đẹp thì càng có nhiều người chú ý, càng có nhiều bạn bè và thật sung sướng khi có nhiều người ngưỡng mộ.
Cha tôi cưng tôi lắm. Ông có bốn người con trai, nhưng có duy nhất mình tôi là con gái mà thôi. Tôi còn nhớ rõ mồn một, vào một sáng Chúa Nhật, khi xe vừa đến nhà thờ, thì hai anh của tôi – trong mớ quần áo xốc xếch với đầu tóc chải vội – đã mau mắn chạy biến ra khỏi xe. Ngày hôm đó mẹ tôi ở nhà để coi chừng em bé đang bị bịnh. Khi tôi còn ở trong xe, đang loay hoay với tay lấy cái ví tay, quyển sách học trường Chúa Nhật và quyển Kinh Thánh, thì cha tôi mở cửa xe cho tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn cha tôi, trong tâm trí của một đứa bé gái chỉ mới bảy tuổi, tôi tin chắc rằng cha tôi là người đàn ông đẹp trai nhất và thơm tho nhất, hơn bất kỳ một người cha nào khác trên đời này.
Cha tôi dang rộng cánh tay người, hướng về phía tôi, nháy đôi mắt và nói: “Xin công chúa cho đôi bàn tay”. Nói xong ông kéo tôi vào cánh tay của ông và khen tôi rằng tôi xinh đẹp dường bao. Rồi ông nói tiếp: “Không có người cha nào trên đời này thương con gái mình như ba thương con đây”.
Lúc đó, trong suy nghĩ trẻ thơ của tôi, tôi không hiểu hết tình thương của cha dành cho tôi; tôi chỉ nghĩ rằng cha tôi thương tôi là vì tôi có khuôn mặt thật xinh và hôm đó tôi đang mặc một cái áo đầm thật đẹp.
Chỉ vài tuần trước khi tai nạn xảy ra, tôi đoạt được giải nhất trong cuộc thi hoa hậu trong thành phố chúng tôi ở. Cha tôi không đề cập nhiều về việc này. Trong cuộc diễu hành quanh các đường phố, ông chỉ im lặng đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt không thể giấu diếm nổi tự hào. Một lần nữa, tôi chứng tỏ mình là cô con gái cưng xinh đẹp của cha tôi và tôi tắm mình trong sự hạnh phúc vì được cha tôi yêu thương, hài lòng và hãnh diện.
Cũng vào khoảng thời gian đó, tôi bằng lòng tiếp nhận Chúa Giê-xu vào trong đời sống của mình. Trong những khung cảnh lao xao của những sinh hoạt trong trường lớp, các công tác xã hội, những cuộc thi hoa hậu, những cuộc diễu hành phô trương thật tấp nập và vui nhộn, tôi cũng đã bắt đầu bước vào mối quan hệ với Thiên Chúa.
Chỉ vài giờ sau khi tai nạn xảy ra, tôi cảm thấy mình chập chờn lúc tỉnh, lúc mê. Bất cứ khi nào đầu óc tôi hơi tỉnh táo một chút là tôi chợt nghĩ và thắc mắc về khuôn mặt của mình. Tôi bị nội thương và chấn động não một cách trầm trọng, nhưng nỗi lo lắng cho dung nhan của tôi vượt xa hẳn nỗi lo về những chấn thương khác.
Ngay buổi sáng sau đó một ngày, mặc dầu vẫn chưa thể hé mắt ra được một ly nào, tôi đã vội vàng hỏi cô y tá cho tôi mượn một cái gương. Cô y tá không nhìn vào mặt tôi, vẫn tiếp tục công việc đo huyết áp cho tôi, bình thản trả lời: “Này cô bé, hãy lo nghỉ ngơi để bình phục trước cái đã”.
Thái độ từ chối của cô y tá, không cho tôi mượn cái gương, chỉ làm khích động thêm cái ý chí ngang tàng và vô lý của tôi. Nếu cô y tá không cho tôi mượn cái gương, tôi lý luận rằng, chắc tình trạng còn tồi tệ hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy khuôn mặt mình như căng cứng ra và nhột nhạt làm sao ấy. Một đôi khi, tôi cảm thấy rát nơi mặt như nó đang bị phỏng nặng. Dầu vậy, tôi không đưa tay lên để rờ khuôn mặt mình, vì bác sĩ đã dặn dò là đừng làm vậy để tránh cho da mặt khỏi bị nhiễm trùng hay làm độc.
Cha mẹ tôi cũng khó nhọc với tôi lắm để tránh né không cho tôi mượn gương. Dần dần thì cơ thể tôi cũng phục hồi và sức lực từ từ trở lại, nhưng tâm tính tôi thì ngày càng khó chịu hơn. Đã năm ngày trôi qua từ lúc bị đụng xe, có một lần, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi dã nài nỉ tới bốn lần, để xin cầm được một cái gương. Điều này làm cha tôi đâm ra vô cùng bực bội và giận dữ, khiến ông phải quát tháo lên: “Con đừng hỏi nữa! Ba đã nói là không. Dứt khoát là không!”
Lúc đó, tôi ước gì mình có thể kiếm được một lý do thật chính đáng để phân trần. Tôi chống người mình trên hai khủy tay, và qua đôi môi cử động còn rất khó khăn, tôi rít lên: “ba không thương con chút nào hết. Bây giờ con không còn xinh đẹp nữa, nên ba không còn thương con nữa! Con biết chắc mà!”
tôi trố mắt lên nhìn tôi sửng sốt như có ai vừa cướp mất linh hồn sự sống của ông, rồi sau đó, ông ngã phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, hay tay ôm chầm lấy chiếc đầu đang gục xuống. Mẹ tôi bước vội qua bên cha tôi, đưa tay bà choàng lên vai cha tôi trong lúc ông đang cố gắng cầm giữ những giọt nước mắt. Còn tôi thì ngã gục trên đống gối của chiếc giường bệnh viện đang nằm…
Tôi chẳng thèm hỏi cha mẹ tôi về việc mượn cái gương nữa. Thay vào đó, tôi ráng đợi qua đến sáng ngày hôm sau, thế nào cũng có người vào dọn dẹp phòng của tôi.
Đúng như dự định, khi nghe tiếng người nhân viên phụ trách lau dọn phòng bước vào, tôi che mình sau tấm màn và chỉ vén lên một chút, như thể như tôi đang đi tắm vậy, và miệng hỏi: “Chị làm ơn với tay lấy giùm em cái gương. Em để quên cái gương ở đâu đó bên ngoài kia. Nhờ chị kiếm giùm em”. Sau một vài phút lục soát, người nhân viên phụ trách lau dọn kiếm được một cái gương và thận trọng trao cái gương cho tôi đang đứng sau bức màn che.
Những gì tôi thấy khi soi mặt mình vào gương vượt quá sức chuẩn bị của tôi. Hình như một cái gói gì thật tả tơi, mọng nước và đỏ hồng đang nhìn vào tôi. Mắt tôi, môi tôi bị bầm dập và sưng húp. Hầu như không có một khoảng da nào trên mặt tôi còn được lành lặn, từ cằm cho đến trán và ra cả hai bên má và chung quanh tai, đều bị xâm phạm một cách thật là đau đớn.
Một ít lâu sau đó, cha tôi đến thăm tôi, mang theo một mớ tạp chí và một ít sách vở làm bài tập ở trường của tôi. Ông bắt gặp tôi đang soi mói khuôn mặt mình vào chiếc gương. Ông từ tốn gỡ từng ngón tay của tôi ra khỏi cái gương, miệng buông lời khẳng định: “Điều này không quan trọng chút nào cả. Nó chẳng thay đổi điều gì hết. Không có ai thương con ít đi vì chuyện này!”
Cuối cùng thì cha tôi đã lấy được cái gương ra khỏi tay tôi và ném nó vào chiếc ghế bên cạnh. Ông đến ngồi bên mép giường, ôm tôi trong hai cánh tay của ông một hồi lâu, rồi nói:
“Ba biết con đang suy nghĩ gì”
Miệng tôi triệu trạo, quay sang hướng khác, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài khung cửa sổ, trả lời cha tôi:
“Ba không thể hiểu nỗi con đang nghĩ gì”
Gạt khăng thái độ mặc cảm của tôi, ông nói lại:
“Con trật rồi. Nó chẳng hề thay đổi điều gì hết. Những người thương yêu con nhất đã từng thấy con trong những lúc con nhìn còn tệ hơn lúc này nữa, con có biết không!”
Tôi vội đáp lại:
“Cùng lắm là thấy con té ngã lăn cù hay mặt con dính lọ lem, chứ đâu như lúc này, mặt mày con tan nát như vầy…”
Cha tôi ôn tồn bảo tôi:
“Ba thương con. Không điều gì có thể thay đổi lòng ba thương con được, bởi vì ba thương chính con chứ không phải ba thương dung nhan bên ngoài của con. Ba đã từng thay tả cho con, ba đã từng thấy da con bị giộp lên vì bị trái rạ. Ba đã từng lau mũi cho con khi con bị vấp té chảy máu mũi. Ba đã từng ôm con trong tay khi con nôn mửa trong nhà vệ sinh. Ba vẫn thương con ngay những lúc con nhìn không xinh đẹp chút nào”.
Rồi cha tôi ngập ngừng nói tiếp:
“Ngày hôm qua con thật là xấu, không phải là do khuôn mặt con đang bị sưng, nhưng vì con đã cư xử thật tệ. Nhưng ngày hôm nay, ba vẫn có mặt ở đây với con và ba sẽ tiếp tục ở bên cạnh con trong ngày mai. Không người cha nào mà không thương con cái mình, cho dầu phải đánh đổi điều quý giá nhất trong đời. Nè con, nếu cuộc đời chỉ có cướp đi khuôn mặt của con mà thôi, thì con còn có phước lắm đó”.
Tôi quay nhìn lại cha tôi, có cảm giác rằng, mọi lời nói của ông, những lời nói của lẽ phải, là xuất phát từ trách nhiệm của một người cha, hay nói một cách khác, đó chỉ là những lời nói dối khéo léo để yên ủi tôi mà thôi. Tôi quay sang hỏi cha tôi:
“Ba ơi, bây giờ ba hãy nhìn kỹ khuôn mặt của con đi, rồi ba nói cho con biết ba thật sự có còn thương con nữa không?”
Tôi chẳng bao giờ quên được những gì đã xảy ra sau câu hỏi đó của tôi. Khi cha tôi nhìn vào khuôn mặt tơi tả của tôi, đôi mắt ông long lanh ngấn lệ. Một cách chậm chạp, cha tôi nhích gần về phía tôi, và với đôi mắt mở to, ông nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang bị sưng vù của tôi.
Tôi đã giữ mãi nụ hôn chan chứa tình thương của cha tôi trong những giấc ngủ nồng ấm của một thời mới lớn và nụ hôn kỷ niệm đó đã sưởi ấm tâm hồn tôi mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại.
Nhiều năm đã trôi qua. Tất cả còn sót lại sau tai nạn đụng xe ngày nào, chỉ là một dấu lõm bé xíu ở trên một chiếc lông mày của tôi. Nhưng nụ hôn của cha tôi, và bài học về tình thương mà người dành cho tôi, sẽ mãi mãi ở trong ký ức hạnh phúc của đời tôi.
“Through A Father’s Eyes” by Lonni Collins Pratt - Tùng Tri phỏng dịch
Nguồn: phatthanhhyvong.com
Nguồn: phatthanhhyvong.com
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com