Tiếng gáy inh ỏi vang dội cả một vùng trời của bác gà trống vạm vỡ làm cho mọi vật trong khu rừng già trở nên lay động, thức giấc sau một đêm ngủ dài. Lấp lánh trên lá cây còn đọng giọt sương đêm như những viên ngọc đầy màu sắc, những nụ hoa được ướp đầy sương bùng nở cánh hoa rực rỡ, khoe mình trong tia nắng ban mai dịu dàng chiếu qua kẽ lá. Lũ chim trên cành cũng bắt đầu chuyền cành rộn ràng bài hát chào ngày mới.
Nấp trong bóng cánh mẹ, những chú gà con mắt lim dim ngước miệng lên ngáp, dường như chẳng muốn thức dậy, nhưng bị tiếng gáy của gà bố làm cho tỉnh giấc.
- Dậy đi nào các con, ánh nắng mùa xuân đã chiếu rọi rồi kìa - Gà mẹ gọi.
- Các anh chị khỏe mạnh vùng dậy khỏi cánh mẹ chạy tung tăng vui đùa trong nắng sớm. Còn lại cậu út thì vẫn chưa chịu thức giấc.
- Cho con ngủ một xíu nữa thôi nha mẹ yêu! – Gà con năn nỉ.
Gà mẹ bước ra khỏi tổ để chuẩn bị thức ăn buổi sáng cho cả nhà. Gà con thì cố “nướng” cho bằng được thêm một tí nữa, nhưng chẳng bao lâu, món kê rang mẹ cậu đang chế biến dưới bếp tỏa đến mũi cậu. Hương thơm đặc biệt cộng với cái bụng đói meo từ tối qua đi ngủ sớm làm cậu út thức tỉnh, vội vàng chạy xuống bếp, duối đầu vào âu cánh của mẹ.
- Ôi, thơm quá mẹ ơi! Lâu lắm rồi con chưa được thưởng thức món kê rang của mẹ!
- Đầu năm mới mẹ dành tặng cho mỗi đứa các con món quà này, đó là hai mươi bốn hạt kê thượng hạng thơm lừng.
- Ôi nhiều thế! Thật hả mẹ? Cảm ơn mẹ yêu dấu!
- Đây là món quà trong năm mới, các con hãy dùng nó vào những việc thật là hữu ích nha.
- Dạ! Nhưng con làm gì với chừng ấy ạ? Con ăn không hết được?- cậu út hỏi mẹ.
Thế là mỗi chú gà con nhận số lượng hạt kê bằng nhau. Gà con nghĩ :
- Bây giờ mình sẽ làm gì với món quà này nhỉ?
Gà con vươn đôi cánh ra, cố gắng bước những sải chân thật dài, vừa đi vừa ca hát và nhâm nhi hai hạt kê dưới ánh nắng vàng mùa xuân đang vẫy gọi. Ôi! tuyệt quá đi.
Từ đàng xa người bạn thân thiết của Gà con đi tới đó là Sóc nâu.
- Chào bạn Gà con!
- Bạn mang gì trên lưng mà nhiều thế hả? Sóc nâu hỏi.
- Quà mẹ cho mình năm mới đó.
- Hèn chi bạn cứ ôm khư khư bên mình, mà cái gì trong đó vậy?
- Đố Sóc nâu biết được nó là gì? Đoán đúng mình sẽ cho bạn thưởng thức.
- Ừm là gì vậy ta…? Bạn gói cẩn thận che kín mất rồi có thấy được gì đâu, nói cho mình đi! – Sóc nâu năn nỉ.
- Thôi được, đó là một món ăn thượng hạng, ngon-bổ và không hề rẻ tí nào!
- Thảo nào nãy giờ mình nghe mùi thơm gì đó, cứ ngỡ là hương hoa chứ. Để mình xem lại nào.
Sóc nâu nhắm mắt lại và đưa lên mũi ngửi kỹ hơn hương thơm đã theo mình từ sáng đến giờ, mùi hương kê rang chín dầu đã gói nhiều lớp vẫn tỏa ra thơm ngát. Sóc nâu ngây ngất trong mùi thơm nồng nàn, bất chợt la lên:
- Đây là hạt kê thượng hạng, được trồng trên cao nguyên đất đỏ Ba-zan, và đã được rang qua bởi tay một đầu bếp siêu đẳng. Chính xác là như vậy rồi – Sóc nâu quả quyết.
- Ồ, bạn hay quá nhỉ, đoán đúng rồi.
Giữ đúng lời hứa, Gà con trao cho bạn thân hai hạt kê. Sóc nâu vui mừng móm mém nhâm nhi hạt kê to và ngon nhất hồi giờ cậu được thưởng thức. Vậy là số hạt kê mà Gà con còn lại là hai mươi hạt.
Mặt trời lên cao, ánh nắng cũng to dần xuyên qua khu rừng già, rọi xuống thảm cỏ xanh mơn mởn, những con bướm xinh múa lượn như khoe bộ áo mới. Sóc nâu và Gà con cứ tiếp tục vui đùa, chạy nhảy thỏa thích qua các con suối nhỏ nước trong veo, soi mình dưới nước, Gà con thấy mình cũng đẹp đấy chứ. Cảnh vật thơ mộng trong khu rừng mùa xuân đã đưa hai bạn đi xa dần, xa dần ngôi nhà của mình và đi vào rừng sâu. Khi cả hai dừng lại đã hết đường để đi, phía trước là một con sông rộng lớn.
- Sóc nâu ơi mình đi đâu thế này? Thôi mình về nhà đi.
- Mùa xuân mà! Cứ vui chơi heng! Về nhà làm gì sớm vậy.
- Mình chưa chúc sức khỏe ông bà và cha mẹ. Giờ này chắc họ lo cho mình và mong mình lắm!
- Bên kia sông có nhiều trò vui lắm, Gà con qua bên đó chơi nha! Còn ông bà cha mẹ gặp hoài mà, hôm nay không chúc thì mai chúc có sao đâu.
- Nhưng mà..
- Không nhưng nhị gì hết. Quyết định vậy ha! Bên kia sông là cả một thế giới rộng lớn vui nhộn cứ theo mình đi bảo đảm bạn sẽ thích không muốn về luôn cho mà coi.
- Nhưng mà sông rộng lớn vậy qua bằng cách nào, mình đâu có biết bơi?
- Cái này cậu cứ an tâm đi, một lát nữa sẽ có những bạn Ngỗng qua đây, tụi mình sẽ nhờ Ngỗng chở sang.
Gà con không từ chối được lời mời của Sóc nâu, nên đã theo Sóc nâu đi sang bên kia bờ sông để vui chơi. Trên lưng Ngỗng, Gà con và Sóc nâu rất thích, với sự giúp đỡ của Ngỗng hai bạn đã qua được sông. Để trả ơn cho Ngỗng, Gà con đã tặng cho Ngỗng bốn hạt kê làm quà. Túi kê của Gà con nhẹ dần đi khi còn lại mười sáu hạt.
Trước mặt Gà con là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm so với mãnh vườn và khu rừng già bên kia sông nơi mà gia đình gà đang sinh sống. Nơi đây có những đồi cỏ xanh mướt trải dài, vô số loài hoa xinh đẹp khoe sắc rực rỡ, lại có nhiều hoa quả chín nữa. Từng đàn chim bay lượn ca hát líu lo giai điệu mùa xuân. Gà con cứ xuýt xoa tròn xoe mắt.
- Gà con thấy vui không? Mình đã bảo là Gà con sẽ rất thích mà – Sóc nâu nói.
- Ừm! cảnh nơi đây tuyệt quá! – Gà con trả lời.
- Chưa hết đâu, nơi đây còn có nhiều bạn lắm, để mình dẫn Gà con đến đó chơi với các bạn.
Sóc nâu tiến lại gần bên gốc cây cổ thụ già gọi:
- Sói ơi có nhà không?
Trong gốc cây, Sói vẫn chưa ngủ dậy, nghe tiếng Sóc nâu gọi nên Sói nói vọng ra:
- Ai gọi mình vậy?
- Là Sóc nâu đây, mình đến chơi với bạn nè.
- Ừ, chờ tí mình ra liền – Sói trả lời.
Nghe nói đến Sói, Gà con run cầm cập, liền hỏi Sóc nâu:
- Sao bạn lại dẫn mình đến đây? Nơi đây không bình an đối với mình.
- Không sao đâu, Gà con đừng sợ. Sói này dễ thương lắm, không làm hại cậu đâu.
- Nhưng nghe mẹ mình nói là Sói ghê lắm, phải tránh thật xa nó.
- Đã nói không sao mà, tí nữa thôi là bạn sẽ biết thôi…
Sóc nâu chưa dứt lời thì Sói đã ra,vẻ mặt vui vẻ hớn hở:
- Ôi xem ai đến thăm này, lâu quá mới thấy bạn Sóc nâu đến chơi – Sói tươi cười chào đón.
- Hôm nay năm mới nên mình đến thăm Sói. Mình có rủ cả bạn của mình là Gà con đến nơi đây chơi nữa.
- Gà con sao? Cũng thú vị nhỉ! – Sói ngạc nhiên.
- Dạ...em... chào... anh..Sói..Sói. Rất vui khi được gặp anh – Gà con nói trong sợ hãi.
- À đúng rồi! Gà con có hạt kê rang ngon tuyệt, Gà con đãi anh soi đi – Sóc nâu gợi ý.
- Dạ đây ạ! mời Anh Sói dùng ạ!
Nói rồi Gà con lấy tay cầm từng hạt đặt xuống bàn một cách run rẫy, số hạt kê đếm được dưới bàn là tám hạt. Vậy là trong túi của Gà con chỉ còn lại tám hạt kê mà thôi.
- Cảm ơn Gà con, đây là lần đầu tiên trong đời ta ăn kê rang ngon như vậy.
- Dạ anh Sói quá khen! Gà con đáp.
Gà con dường như thấy an tâm vì những người bạn mới quen thật tốt không như mẹ mình đã dặn, nên cứ tiếp tục ở lại chơi mà không còn nhớ lời mẹ. Trong lúc chơi đùa, thấy Sói cứ mon men tới gần sát Gà con như thể muốn nuốt chửng Gà con. Thấy Sói tiến đến gần Gà con, nên Sóc Nâu hỏi:
- Anh Sói sao thế? có chuyện gì à?
- Sói nói dối rằng hạt kê ngon quá muốn thêm vài hạt, chưa kịp để Gà con trả lời, Sói nói nhanh :
- Nhưng ta thấy rằng thịt của ngươi còn thơm ngon hơn nữa kìa – Sói trừng mắt nhìn chăm chăm về phía Gà con.
- Ơ... Sói! ...
Không suy nghĩ gì thêm, Sóc nâu và Gà con vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết hòng thoát ra khỏi nơi chốn nguy hiểm này. Sóc nâu thì nhanh nhẹn hơn, loáng cái đã chạy vút xa hướng về phía dòng sông bỏ lại Gà con. Phía đằng sau, Sói bắt đầu tăng tốc, sẽ chẳng mấy chốc nữa thôi là Sói sẽ tóm được Gà con. Gà con cảm nhận sự bất an ngay phía sau lưng mình. Phải, Sói đã tiến đến sau, chỉ cần một động tác há miệng ra ngoạm thôi là Gà con sẽ nằm gọn trong miệng Sói. Sói nhảy đến phía trước, vồ một cái lên mình Gà con, nhưng may thay sao lúc ấy Gà con vỗ cánh thật mạnh và bay lên né được. Gà con vừa cố gắng hết sức thoát khỏi miệng Sói vừa kêu cứu.
Bên kia bờ sông bố và mẹ của Gà con đang đi tìm bỗng nghe tiếng Gà con kêu cứu. Cả bố và mẹ cố gắng mọi cách để qua bên kia bờ sông cứu Gà con, cố bám vào miếng gỗ bơi theo dòng nước, khó khăn lắm Gà bố mới đến được bên kia sông và cũng kịp lúc cuộc rượt đuổi của Sói và Gà con cũng đến nơi. Dù mệt mỏi ướt sủng nhưng Gà bố đã kịp thời chống trả với Sói để cứu Gà con. Gà con mõi mệt, kiệt sức, không còn nhấc nỗi cánh nữa, thân thể trầy trụa, xơ xác với đầy thương tích. Gà bố ôm con trong cánh nhìn con trìu mến không la mắng. Gà con biết lỗi lặng lẽ dúi đầu vào cánh của bố, con xin lỗi bố mẹ...
Hình ảnh Gà con đôi khi cũng là hình ảnh của những Cơ Đốc nhân, mỗi một buổi sáng thức dậy bạn được Chúa ban tặng cho hai mươi bốn giờ. Bạn đã sử dụng nó như thế nào? Game, mạng xã hội, phim, truyện tiểu thuyết…nó khiến bạn đánh mất bao nhiêu“hạt kê”? Một ngày Chúa ban cho bạn hai mươi bốn giờ, bạn dâng hiến lại cho Chúa sao đây?
Thời gian trôi đi bạn không thể nào tìm lại được, hãy sử dụng nó làm ích lợi cho công việc Chúa, hãy sử dụng nó để đem lại vinh hiển danh Chúa. Ước mong rằng bạn sẽ biệt riêng thời giờ để đến với Chúa mỗi ngày Chúa đang mong chờ chúng ta đến với Ngài. A-men.
Thi Nhất
Nguồn: httlvn.org
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
* Quý độc giả có thể để lại nhận xét bằng tiếng Việt (có dấu) hoặc tiếng Anh. Vui lòng gửi kèm thông tin (tên, SĐT hoặc email) để chúng tôi tiện liên hệ. Nhận xét được Tổ Quản trị - Ban Truyền thông HTTL Tân Nghĩa kiểm tra trước khi hiển thị.
* Chúng tôi sẽ phản hồi lại nhận xét trên website hoặc thông qua email duy nhất của Ban Truyền thông: tannghiamedia@gmail.com